Tất cả mọi người đều đang đế ý tới Diệp Viễn, tất nhiên sẽ không có ai ngoại trừ Tá Bất Quy đế ý tới sự thay đối trẽn người Long Đường… Nhưng cho dù là Tá Bất Quy cũng không thể tưởng tượng nổi, sự thay đối của Long Đường mang lại cho bản thân đối phương sự lột xác ra sao. Mãi đến tận nhiều năm sau, Tả Bất Quy mới nghe nói tới thân phận võ giả mạnh nhất với Võ Phá Hư Không, lúc thăng thiên ờ Thần Vực, hán rốt cuộc mới hiếu ra ý nghĩa của đoạn đổi thoại phát sinh năm đó ở Tân Quốc. Đương nhiên, đây chí là lời dèm pha. Đúng lúc Long Đường và Tả Bất Quy nói chuyện với nhau, một lần nữa sự hồn loạn lại xảy ra trong đám người kia. ‘Mau nhìn này, Diệp Viễn trì trệ không tiến lên trước được rồi.” “Đúng vậy, hắn đang dừng ở bậc 338, chỉ mới đi thêm được 5 bậc thang.” “Làm ta sợ muốn chết, còn tướng rằng hắn sẽ mãi ớ thế áp đáo cơ đấy.” ‘Ngươi ngốc thật đấy, nơi này được gọi là Cửu Thiên Lộ – tuyệt địa của Nguyên Khí cảnh, sao có thể mãi ờ thế áp đảo được, bât đầu từ trong cấp 333 mới thật sự là khó khăn. Trước kia phần lớn học viên Nguyên Khí Cảnh đều bỏ mạng khi xông vào Cửu Thiên Lộ, bằng vào sự quái dị của Diệp Viễn há có thế bỏ mạng ở giai đoạn đầu tiên chứ.” ‘Hóa ra là như vậy, vừa nãy tốc độ hẳn vượt cấp quá dọa người, đã đưa ta vào tròng trong chốc lát. Ha ha, vậy ngươi thấy Diệp Viền có thể vượt qua sao? bây giờ cho dù Diệp Viễn cảnh giới nửa bước Linh Dịch, ta cảm thấy hắn sẽ có khá năng vượt qua được. Nhưng mà hắn mới Nguyên Khí tầng sáu, còn kinh khúng nhất vẫn là Cứu Thiên Lộ, vẫn còn 333 bậc thang nữa.” Trong lúc Diệp Viễn vượt qua bậc thang thứ năm của giai đoạn thứ hai Cửu Thiên Lộ, hắn dũng mãnh một đường đột phá cửa ải, tình thế cuối cùng cũng có bứt phá. Hành động này tất nhiên thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, mọi người bât đầu bàn tán sôi nổi. Vốn dĩ việc Diệp Viễn vượt qua cửa ái khiến mọi người kinh sợ, lúc này mới chợt tính ngú. Điều này hắn là tuyệt địa Cứu Thiên Lộ của Nguyên Khí cảnh, sao có thế thuận buồm xuôi gió thông qua chứ. Tô Vũ Bách nhìn thấy tình cảnh này, sự kinh ngạc ban đầu đã biến thành mừng như điên. Sớm đã đoán trước hẳn không thế bằng vào một Nguyên Khí tầng sáu cỏn con đế vượt qua lẻn Cửu Thiên Lộ, không tự lượng sức thì sớm diệt vong. Tuy rằng nội tâm mừng như điên, thế nhưng Tô Vũ Bách đương nhiên sẽ không ngốc đến mức thể hiện ra mặt. Có điều trong lời nóỉ của gã lại không có chút lưu tình nào. Dù sao mọi người đều biết gã muốn diệt trừ Diệp Viên, đương nhiên cũng không cần phải giả vờ làm người tốt. ‘Tô trướng lão nói quá thật không sai, Diệp Viên này tình nguyện khiêu chiến Cửu Thiên Lộ, cũng không tới hộl trưởng lão chính là coi thường chúng ta, thực tế là một tên tiểu tử vô lẻ, theo ta thấy, chết không hết tội.” Một vị trưởng lão nói thêm vào. ‘Lời này của Lâm trướng lão đúng là sai lầm, đột phá cửu Thiên Lộ lại là quyền lợi của mổi học viên trong học viện, thông qua Cửu Thiên Lộ vần được hướng đặc quyền cúa đệ tứ chính tông. Đây đều là những quy định cúa thượng tông. Hội trường lão dù cố lớn thế nào đi nữa, cũng không thể phá bỏ quy định của thượng tông.” HỒ Trường Sinh khẽ nâng mí mât, lạnh nhạt nói. Hồ Trường Sinh cũng giống mọi người, bị biểu hiện của Diệp Viễn kinh động tới, chỉ là người này không biếu lộ ra ngoài, vẫn luôn khép hờ hai mắt. Dáng vẻ chẳng khác nào lão tăng ngồi thiền. Có điều chỉ kinh động tới trái tim của HỒ Trường Sinh, cảm thấy vô cùng tiếc nuổi cho Diệp Viễn. Loại thiên tài này, tương lai nói không chừng có thể thông qua sát hạch Thiên cấp, trở thành đệ tử ngoại môn của u Vân Tông. Thậm chí có thế tỏa sáng trong đại hội toàn quốc lần thứ mười, được u Vân Tông thu nhận làm đệ tứ chính tông. Mà bây giờ, Diệp Viền phải bỏ mạng ở trên Cửu Thiên Lộ, há có thể không khiến cho người ta xoa cổ tay mà thở dài.