Nhưng tạo thành sự phát sinh ra loại bi kịch này, đúng là đùa bỡn quyền mưu của mấy vị trưởng lão trước mắt. Điều này sao có thế không khiến lòng cúa người này sinh bất mãn. Cho nén Hồ Trường Sinh từ một con người hiền lành rốt cuộc cũng nổi giận một lần. Đúng vậy, cho dù màn trình diẻn của Diệp Viễn kinh ngạc đến vậy, nhưng mà Hồ Trường Sinh vẫn không nghĩ rầng Diệp Viễn có thế thông qua Cửu Thiên Lộ Thân là phó viện trưởng, thứ mà người này hiếu tất nhiên nhiều hơn so với các học viên. Cứu Thiên Lộ càng về sau càng khó đột phá, đặc biệt là tới sau cấp 333 cuối cùng, độ khó dường như đạt đến trinh độ cực khố. Với cảnh giới hiện tại của Diệp Viễn, hắn không có khả năng vượt qua được. Lời nói của Hồ Trường Sinh khiến cho trưởng lão họ Lâm kia không nói lên lời. Gã há có thế nói địa vị của bản thân còn lớn hơn u Vân Tông chứ, vậy có khác gì tìm đường chết. Lúc này thần hồn cúa Diệp Viên đã du ngoạn bên ngoài, đang ớ trong phòng luyện đan của chính minh ở Dược Vương Điện của Thần Vực. Rộng rãi tới mức có thế làm phòng luyện đan của Diễn Vũ Đường, to hơn gấp mười lần so với phòng luyện đan cúa Phong Nhược Tinh, có thế nói xa hoa hơn hắn. Những phương diện khác của Diệp Viễn có thế bất lợi với bản thân, chỉ có phòng luyện đan này, bất luận thế nào hắn cũng không bạc đãi bản thân. BỞI vì cảnh giới Đan Thần là mục tiêu theo đuổi cả đờl của hắn. Đỉnh Vô Cực, đây là một trong những dược đinh tốt nhất của Thần Vực, từng là cái yẻu thích nhất cúa Diệp Viễn. Ngoài ra, các loại công cụ để luyện thuốc và dược liệu đều không thiếu gl cả, tất cả, toàn bộ đều quen thuộc như cũ. Diệp Viền đã sống trong phòng luyện đan này được hơn ba trăm năm rồi. Đối với Diệp Viễn, hắn thậm chí còn thân thuộc phòng luyện đan này hơn phòng ngủ của bản thân mình. Trong phòng luyện đan này không có gương, thế nhưng Diệp Viễn biết chắc chắn bán thân đã hồi phục hình dáng cúa kiếp trước. ‘Từ trong lòng náy sinh loại áo ánh này cũng thật chân thực, vậy mà có thế khai quật được những thứ đã chôn chặt trong lòng một cách triệt để như vậy. Tuy râng biết là ảo giác nhưng vần không muốn tỉnh lại.” Diệp Viễn thở dài. Sau khi Diệp Viễn bước vào giai đoạn thứ hai của cửu Thiên Lộ, bồng nhiên có cảm giác đầu óc vô cùng nặng nề, ngơ ngơ ngác ngác lại xuất hiện trong phòng luyện đan của chính mình. Dường như trong khoảng thời gian đầu, Diệp Viễn xác định bản thân đã đi vào trong ảo cảnh. Ảo cánh giống như không hề có lực sát thương, kỳ thực lại vô cùng nguy hiếm. Những học viên thông qua Cứu Thiên Lộ đều trờ thành kẻ điên, về cơ bản đều trúng chiêu ờ giai đoạn thứ hai, bản thân dần dần lạc lối quên mất bản sâc. Chí có người tâm trí kiên định mới có thế thoát khói ảo cánh, quay trớ về hiện thực. Song quá trình này cũng vô cùng gian nan, cho dù mạnh như Mạc Vân Thiên năm đố, cũng hao phí mấy ngày mới có thể tỉnh lại. Nếu nói tâm trí cứng rân, kiếp trước Thanh Vân Tử cũng chưa châc lợi hại như vậy. Thế nhưng bây giờ hắn gặp đại biến, tâm trí của Thanh Vân Từ chín chắn hơn nhiều so với kiếp trước cúa hắn, hơn nữa lòng báo thù cúa hẳn vô cùng kiẻn định, áo cánh bình thường không cách nào mê hoặc hân. Càng không cần phải nói tới bản thân Diệp Viền là đại sư Trận pháp, cho dù bây giờ lực không đủ thì cũng không có cách nào phá trận. Nhưng pháp trận ảo cảnh này muốn vây khốn hán thì đúng là muôn lần gian khó. cửu Thiên Lộ này lợi hại tới đâu thl cũng chỉ là trận pháp dưới Hạ giới mà thôi, nó chẳng là cái gì trong mât Diệp Viền. Điều này cũng là chò dựa lớn nhất khiến hán dám vượt qua Cửu Thiên Lộ. Bất quá, nhìn thấu ảo cảnh không có nghĩa là phá tan áo cảnh, cũng không có nghĩa là muốn phá tan áo cánh. Ảo cánh cúa Cứu Thiên Lộ này cực kỳ lợi hại, nhâm thâng vào lòng người. Những thứ này, từng sớm chiều làm bạn hơn 300 năm với Diệp Viễn. Từng cọng cây ngọn cỏ đều chứa đựng tình cảm.