Bậc thang sau đó, Diệp Viẻn bước lẽn nhàn nhã như đi bộ. Đạt tới cánh giới Tâm Lặng Như Nước, áo cánh cúa cứu Thiên Lộ đối vớì hân cũng chí lã thùng rông kêu to mà thôi. Hân bước lẻn tửng bưỡc một, vững chẳc mả kiẽn định, trong khoánh khâc vượt qua toán bộ giai đoạn thử hai. Tỏ Vũ Bách nhin cánh nảy mặt trầm xuống như nước. Đã là lần thử hai hắn phán Diệp Viễn tứ hĩnh, khỏng ngỡ Diệp Viên lại vần sống đến bảy giở. chẳng nhũng sổng, lại cỏn sống câng thoái mái hơn! Hân bảy giờ đi không được, ớ lại cũng không xong, đửng ớ nơi đõ hết sửc khỏ xứ. Đ ế hân đi hắn không cam lỏng, không chính mầtthấy được Diệp Viên bị Cứu Thiên Lộ giết chết, hán trớ về ân ngủ cũng không yén. Nhưng nếu không, hắn đã đi ra đình nghỉ mát, chẳng lẽ lại trớ về lần nữa rồi ngồi xuống bới móc đủ điều? Hán không làm được người như vậy! Sác mặt Tô Vũ Bách thay đối mấy lần, cuối cùng vẫn phấy tay áo bỏ đi. Còn mấy trưởng lão kia thì thật ra rất muốn xem cuối cùng Diệp Viễn có thế vượt ải thành cỏng hay không, đây chính là thời khâc lịch sử đấy! Nhưng mà bọn họ thấy Tô Vũ Bách rời đi, tự nhiên cũng không tiện quay lại chỗ ngồi, không thể làm gì khác hơn là đành phải đi theo. Bên kia, Tả Bất Quy nhìn bước chân kiên định của Diệp Viễn, không khỏi nuốt nước miếng một cái. Lại có thể đột phá trẽn cửu Thiên Lộ với hình thức như vậy, hẳn không biết phải hình dung Diệp Viên như thế nào nữa. Mà lúc này, Long Đường bỗng nhiên xoay người chuẩn bị rời đi, Tả Bất Quy sững sờ, vội vàng hỏi: “Lão Long, ngươi không xem nữa sao?” Long Đường không dừng bước lại, chỉ xua tay một cái sau lưng Tả Bất Quy: “Đại cuộc đã định, không còn gì đáng xem nữa. Ta đi chuẩn bị một chút, tiếp theo tới phiẽn ta rồi!” Nói xong, Long Đường đi thắng. “Đại cuộc đã định?” Tả Bất Quy lập lại một lần, lẩm bẩm nói: “Hắn đã chắc chắn Diệp Viễn có thể thông qua như vậy Ư? Coi như hắn đã đột phá đến Nguyên Khí tầng chín, chẳng qua vẫn là Nguyên Khí cảnh mà thỏi. 333 bậc phía sau mới là một đoạn đường khó khăn nhất, Nguyên Khí cảnh có thế thông qua sao?” Tất nhiên không có người trả lời hắn, trả lời hắn chỉ có bước chân kiên định kia của Diệp Viền. Bước lên bậc thang thứ 667, ảo ảnh trước mắt Diệp Viền trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa, lại biến thành dáng vẻ ban đầu của cửu Thiên Lộ -một đường bậc thang thông thiên! Mà lần này, trước mắt Diệp Viễn xuất hiện một lão giả áo xanh, diện mạo hiền lành, rất có phong phạm của cao nhân. “Thiếu niên, có thể đi tới nơi này, nói rõ ngươi là người có tư chất vượt trội. Có điều, ải thứ ba này chính là cửa ải khó khăn nhất của cửu Thiên Lộ, ngươi đã chuấn bị sẵn sàng chưa ?” Không thế tin được lão giả kia thấy Diệp Viễn lại mở miệng nói chuyện, hẳn là có ý thức của mình! Có điều lần đầu tiên Diệp Viễn nhìn thấy lão giả, đã nhìn ra hắn là hư hay thật, cho nên cũng không quá mức kinh hoảng. “Vậy mà trên cửu Thiên Lộ lại có một luồng thần niệm lưu lại, chẳng lẽ Cửu Thiên Lộ này chính là do tiền bối tạo ra?” Diệp Viễn không trả lời vấn đề của lão giả, mà hỏi ngược lại. Lão giả thấy Diệp Viễn hỏi như thế, không khỏi kinh ngạc nói: “Ngươi lại có thể nhìn thấu sự hư thực của ta sao? Quá kỳ lạ! Nhìn độ tuổi của ngươi cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi, không ngờ lại có kiến thức như thế! Song, cửu Chuyến Hồn Thiẽn Trận này cũng không phải do lão phu sáng tạo ra, mà là do tố sư khai sơn u Vô Nhai của u Vân Tông ta tạo ra! Lão phu chắng qua là tuối thọ đã hết, mới tự nguyện đem một luồng thần niệm phân vào cửu Thiên Lộ, chủ trì ải thứ ba!” lão giả áo xanh vuốt rảu mà cười, lộ vẻ mặt cung kính, hiển nhiên là vô cùng sùng bái sư tổ U vỏ Nhai này. Diệp Viễn bồng nhiên tỉnh ngộ, lúc này mới biết lai lịch của cửu Thiên Lộ, thì ra là tố sư khai sơn của u Vân Tông-u Vô Nhai sáng chế! Như thế xem ra, u Vô Nhai này phải là người có tài năng vô cùng phi thường.