Người khác không hiếu, Diệp Viễn lại có thế nhìn ra được, cửu Chuyến Hồn Thiên Trận này lấy số chín chín, ám hợp với thiên đạo, không phải người thường có thể sáng chế ra! Hơn nữa Diệp Viễn còn nhìn ra được, uy lực của cửu Chuyển Hồn Thiên Trận sợ rằng còn mạnh hơn thế này. Bố trí ờ trẽn đỉnh cửu Thiên Phong, chẳng qua chỉ là một cái phiên bản đơn giản hóa của đại trận mà thôi. Học Viện Đan Võ chắng qua là đạo tràng ngoại môn của u Vân Tông, làm sao u Vân Tông có thể đem cả bản trận pháp bố trí ở nơi đây? Có điều, cho dù là phiên bản đơn giản hóa, cửu Chuyển Hồn Thiên Trận này cũng là trận pháp vô cùng phi thường. “Hóa ra là do u tố sư sáng chế sao, khó trách lại có uy thế như vậy!” Diệp Viễn không nhịn được thở dài nói. “Hả? Ngươi đã lĩnh ngộ được cảnh giới Tâm Lặng Như Nước rồi sao?” Lão giả quan sát Diệp Viễn một chút, không khỏi kinh ngạc. Tâm cảnh của Diệp Viễn ôn hòa giống như giếng nước yên tĩnh, hiển nhiên là dấu hiệu đã lĩnh ngộ Tâm Lặng Như Nước. Lão giả tự nguyện giữ cửa ải, tất nhiên khá am hiếu trận pháp, biết ý cảnh của ải thứ hai này là sáp nhập vào Tâm Lặng Như Nước, nhưng không ngờ rằng một tên tiếu tử 15 tuổi lại lĩnh ngộ được! Diệp Viền khẽ mỉm cười, nói: “Vãn bối may mắn lĩnh ngộ.” Lão giả Áo xanh lúc này mới quan sát tỉ mỉ Diệp Viền một phen, chợt hơi có chút kích động nói: ” Tốt! tốt! Được! Quả nhiên là đời nào giang sơn cũng có nhân tài, là ông trời phù hộ cho u Vân Tông ta! Có nhân tài như vậy u Vân Tông ta chắc chắn sẽ có ngày phục hưng! Chúng ta ờ một góc bên ngoài đã hàng ngàn năm, rốt cuộc thấy được hy vọng rồi! Thiếu niên, mau nói cho ta biết tên họ của ngươi.” “Vãn bối Diệp Viền, không biết tục danh của tiền bối là?” Diệp Viễn cung kính nói. Đối với người xả thân một lòng vì sự phát triến của tông môn này, trong lòng Diệp Viễn vần vô cùng kính trọng. Phải biết rằng tuổi thọ của lão giả này lúc ấy không nhiều, lại chia một phần Thần Niệm ra chủ trì trận pháp, càng bị hao tổn tuổi thọ. Người không màng tư lợi như vậy, hắn có lý do gì mà không tôn kính? “Diệp Viễn? Không tệ, không tệ, lão phu Lô Ngạn, chính là Đường chủ Võ đường đời thứ ba mươi lăm của u Vân Tông!” “Hóa ra tiền bối lại là Đường chủ Võ đường, vãn bối thất lễ ” Diệp Viễn cung kính thi lẻ một cái. “Ha ha, mau đứng lên, mau đứng lên. Ta là người đã chết, ngươi hành lễ với ta làm gì? Trận pháp này ta cũng đã chủ trì hơn trăm năm, chẳng bao lâu thần niệm cũng sẽ tiêu hao gần như không còn. Trước khi biến mất có thề gặp được thiên tài tuyệt thế như ngươi, lão phu chết cũng nhắm mắt!” Thông qua phương pháp đặc biệt, đúng là thời gian thần niệm có thế kéo dài không ngân, nhưng cuối cùng vẫn sẽ có ngày tiêu vong. Thần niệm của Lô ngạn tối đa cũng chỉ có thế chống đỡ thêm mười năm, đến lúc đó sẽ hoàn toàn tiêu tán khỏi thế gian này. Cường giả của quá khứ lại trở về với cát bụi, đây là sựthẽ lương của Lô ngạn, cũng là của tất cả võ giả. Cho dù là Thần Vương vô song, cũng không địch lại được sự tàn phá của thời gian. Nhưng mà Lô ngạn rõ ràng là người trời sinh tính khoát đạt, từ lâu đã không còn bận tâm sống chết. “Ta chủ trì Cửu Chuyển Hồn Thiên Trận gần 200 năm, học viên mà ta gặp cũng chỉ lác đác hơn mười người. Chỉ có mấy năm trước đây gặp Mạc Vân Thiẽn, tẽn tiếu tử đó đế cho ta vài phần ấn tượng, nhưng hắn so với ngươi, lại có phần không bằng!” “Tiền bối quá khen rồi.” Diệp Viễn đương nhiên sẽ không cuồng vọng tự đại trước mặt Lô Ngạn. Lô Ngạn mặc dù chỉ chủ tri gần 200 năm, nhưng tất nhiên hết sức rõ ràng tình huống trên cửu Thiên Lộ. Những kẻ được gọi là thiên tài kia, ở trong mắt hắn căn bản không đáng là gì. Ngay cả ba cửa ải cũng không vượt qua nối, làm sao được gọi là thiên tài? u Vân Tông không cần thiên tài như vậy, cần chính là thiên tài có thế dẫn dắt u Vân Tông chấn chỉnh lại khí thế của tông môn! Ý nghĩa tồn tại của cửu Thiên Lộ cũng chính là như thế! Mặc dù Mạc Vân Thiên đột phá Cửu Thiẽn Lộ, nhưng chỉ là may mắn mà thôi.