So đấu kiếm ý cũng không đơn thuần là so đấu thực lực, mà là so đấu lĩnh ngộ kiếm đạo. Nếu không Diệp Viễn đã sớm bị chém thành thịt vụn rồi. Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé. Lô Ngạn có chút máy móc gật đầu: “Đương nhiên tính qua cửa! Qua cửa một cách hoàn mỹ!” Đương nhiên là qua cửa! Nếu như ngay cá Diệp Viễn còn không tính qua cửa mà nói, vậy thì không người nào có thể qua cửa rồi. Sau khi kinh ngạc, trong lòng Lô Ngạn lập tức vui mừng như điên, có nhân vật thiên tài như vậy xuất hiện, u Vân Tông còn lo gì không thế trở lại Bắc Vực chứ? “Diệp Viên, thiên phú của ngươi thậm chí còn mạnh hơn so với sư tổ u Vô Nhai, thành tựu tương lai chỉ sợ cũng không thấp hơn hắn. u Vân Tông ta có ngươi, thật là may mắn!” Lô Ngạn cảm khái nói. “Đa tạ tiền bối tán dương.” Cho tới bây giờ Diệp Viễn cũng chưa từng hoài nghi qua thiên phú của mình. Kiếp trước chỉ là hân không đặt tâm ý của mình vào võ đạo, nhưng thiên phú võ đạo chưa chẳc kém hơn so với Cơ Thương Lan. “Thanh Hồng Lộ! Hiện!” Lỏ Ngạn khẽ quát một tiếng, đánh ra nguyên lực, sau đó trên đính cứu Thiên Phong liền xuất hiện một con đường bảy sắc. “Diệp Viễn, bây giờ ngươi cũng coi là người thừa kế y bát của tổ sư u Vô Nhai rồi, hy vọng ngươi chớ quên lời nói ngày hôm nay. Ta là một kẻ hấp hối sáp chết, không thấy được ngày u Vân Tỏng trờ lại Bắc Vực. Nhưng thanh Thương Hoa Kiếm này ngươi hãy mang theo người, nếu thật sự có một ngày trở lại Bâc Vực, hy vọng ngươi đem nó mang tới Bẳc Vực. Đương nhiên, nếu như ngươi không chẽ, cũng có thể dùng nó để chiến đấu, coi như là kéo dài chút hơi tàn của ta đi” Lô Ngạn vẫy tay một cái, một thanh tuệ kiếm bay vào trong tay Diệp Viền. Kiếm vừa đến tay, Diệp Viễn cũng biết không phải kiếm thường, còn là một thanh Bát Cấm Linh Khí! Vũ khí cua võ giá chia làm báo khí, pháp khí và linh khí, phân biệt tương ứng với võ giả Nguyên Khí Cảnh, võ giả Linh Dịch Cảnh và võ giả Ngưng Tinh cảnh trở lên. Bên trên bảo khí và pháp khí đều không có cấm chế, chí có trên linh khí mới làm cấm chế đến tăng cường uy lực. Tuyệt đại đa số vũ khí trên tay của võ giả Ngưng Tinh Cảnh cũng chỉ là pháp khí mà thôi, tại toàn bộ u Vân Tông Bát Cấm Linh Khí cũng coi như vũ khí tốt rồi. Rất hiển nhiẻn, thanh kiếm này chính là linh khí bản mệnh của Lô Ngạn khi còn sống! Nếu như Diệp Viền đoán không lầm, thanh kiếm này đã bầu bạn với Lô Ngạn ờ trên đỉnh cửu Thiên Phong hai trăm năm rồi, là tinh thần hắn ký thác. Mặc dù trẽn danh nghĩa là để Diệp Viền mang kiếm về Bẳc Vực, kỳ thật câu nói sau cùng mới là trọng điếm, đây là hân đang tặng kiếm! Diệp Viền cũng biết tâm tư của Lô Ngạn, hán đã nhìn thấu thành tựu phi phàm của Diệp Viền sau này, một cái u Vần Tông nho nhỏ không nhất định có thế giữ được hắn ở lại. Dệt hoa trên gấm dê, đưa than ngày tuyết khó. Bây giờ hắn cho Diệp Viến một chút ân huệ, chỉ là hy vọng sau này Diệp Viên chớ quên u Vân Tông. Đương nhiên, cũng chí có thế như thế mà thôi, bước chân cường giả sẽ không bởi vì những thứ này mà dừng lại. Đối với võ giả mà nói, tông môn mặc dù trọng yếu, nhưng mục tiêu cuối cùng đều là tối cao đại đạo! Chờ Diệp Viễn trưởng thành, một cái Bát Cấm Linh Khí nho nhỏ làm sao lại lọt vào ánh mẳt cúa hắn? Diệp Viển tiếp nhận Thương Hoa Kiếm, nhưng trong lòng thì có chút cám khái. Mặc dù Thương Hoa Kiếm nảy không phải là thần binh lợi khí gì, nhưng lại vô cùng có ý nghĩa với Lô Ngạn, cách lảm của hẳn như thế, đơn giản lả vì suy nghĩ cho tông môn. Người như vậy, không thế nghi ngờ là đáng giá đế tôn kính. Diệp Viền lập tức hướng về Lô Ngạn chắp tay nói: “Tiền bối yên tâm, vãn bối nhất định không để cho Thương Hoa phủ bụi!” Lô Ngạn vuốt râu cười nói: “Ha ha, đương nhiên ta tin tưởng ngươi có thực lực này! Được rồi, thời gian không còn nhiều, ngươi cần phải đi rồi.”