Đi vào sâu hơn, trên giá sách lại không bày sách, mà bày ra một ít ngọc giản. Diệp Viễn biết, những thứ này mới là chỗ hội tụ tinh hoa của tầng một. Võ kỹ công pháp cao thâm, trang giấy là không thể ghi chép được, chỉ có dùng ngọc giản mớỉ có thế ghi chép hoặc là sao chép. Diệp Viễn dùng nguyên lực dò xét mấy cái ngọc giản, những võ kỹ này đều là võ kỹ thượng phẩm cấp một, thật sự là vô cùng trân quý . Bất kỳ một cáỉ ngọc giản nào lưu thông ở bẽn ngoài đều là vật có giá trị liên thành. Cho dù ờ Tân Quốc, nhóm người có quy mô lớn hoặc là nhóm người Nguyên Khí cảnh, võ kỹ mà bọn họ tu luyện cũng phần lớn đều là võ kỹ hạ phẩm hoặc trung phẩm. Một cái ngọc giản võ kỹ thượng phấm đối với bọn hắn mà nói, là vật mà bọn họ ước mơ tha thiết, có thể khiến cho thực lực của bọn họ lập tức tăng lên một cấp. Song Diệp Viễn đối với mấy cái võ kỹ nhất giai thượng phẩm này đều không hứng thú lẳm, sau khi nhìn mấy lần thì đặt trở lại. Diệp Viễn đi tới chồ sâu nhất của tầng một rồi, nhưng lại không tìm được võ kỹ khiến hẳn hài lòng, đối với lần đi chọn võ kỹ thượng phẩm này hắn đành phải bỏ cuộc giữa chừng thôi Kệ sách cuối cùng, phía trẽn chỉ có ba cái ngọc giản. Hiển nhiên, ba cái ngọc giản này không giống những cái ngọc giản khác cho lắm. Diệp Viền cầm cái ngọc giản thứ nhất lên, dùng hết sức đẩy nguyên lực vào, tin tức trong ngọc giản chiếu vào đầu. Dược Thiên Xích, là một môn võ kỹ thản pháp! Luyện đến đại thành có thể thu nhỏ mặt đất, trong nháy mắt đi ngàn thước. Tó chút thú vị.” Diệp Viễn điều tra tin tức của Dược Thiên Xích, môn võ kỹ thân pháp này có chô độc đáo của riêng nó. So sánh với Thuấn Thiểm, Dược Thiên Xích vận động trẽn một đường thắng càng xuất sắc hơn, dùng đế đánh lén hoặc là chạy trốn đều tương đối hữu dụng. Môn võ kỹ thân pháp này đã đến gần cực phẩm cấp một. Đem Dược Thiên Xích đặt lại kệ sách, Diệp Viễn lại cầm cái ngọc giản thứ hai lên xem, là một môn võ kỹ cực kỳ hiếm thấy hệ Lôi, vô cùng khó luyện, về mặt phẩm cấp mà nói tương đương với Dược Thiên Xích. Khó khăn càng thêm khó khăn,nhưng lại không quá hấp dẫn đối với Diệp Viên. Thuận tay cầm cái ngọc giản thứ ba lên rồi tiến hành xem xét. “Hủ? Điệp Lãng Sóng Tâm Chưởng, võ kỹ không đầy đủ? Đánh giá chí ít cũng cấp ba trở lên, chẳng qua là không đủ lợi hại nên mới bị quy vào phạm trù cấp một thượng phẩm?” Diệp Viền bị nội dung của ngọc giản hấp dẵn mất rồi. Ngược lại không phải bởi vì phẩm cấp của môn công pháp này cao hơn nữa võ kỹ cấp ba, đối với Diệp Viễn mà nói cũng không phải là loại võ kỹ cao cấp gì. Cái mà thu hút hắn chính là, môn võ kỹ này là một môn võ kỹ chú trọng vào kỹ xảo phát lực. Nếu như luyện thành, có thế phát ra gấp mấy lần, thậm chí hàng chục lần nguyên lực, uy lực của nó vô cùng khả quan. Giới thiệu trên ngọc giản này hẳn là nhân vật lợi hại của u Vân tông hoặc học viện Đan Võ lưu lại. Có điều với nhãn lực cao cường của Diệp Viễn thì có thể nhìn ra, đẳng cấp của môn công pháp này không chỉ là ba bậc! “Chính là nó! Người sáng chế ra môn võ kỹ này thật là một thiên tài, nếu như đem kỹ xảo phát lực phát huy đến cực hạn thì việc vượt cấp chiến đấu chỉ là chuyện cơm bữa.” Diệp Viền thở dài nói. Đương nhiên, Diệp Viễn cũng biết, võ kỹ như vậy thì độ khó càng về sau càng tăng lẻn Đơn giản mà nói, kỹ xảo phát lực gấp đôi rất dễ đế nắm vững, nhưng khoảng cách giữa hai độ khó lớn hơn một chút, sau này sẽ biến thành gấp bốn Tân, gấp tám lần thậm chí gấp mười sáu phần, càng về sau càng kinh khủng, độ khó tự nhiên sẽ càng ngày càng tăng lên. Cho dù như vậy thì đảy cũng là một môn võ kỹ khá lợi hại, đáng tiếc là quá mức lợi hại mà không đầy đủ. “Hở? Ngươi chọn môn võ kỹ này sao?” Thấy Diệp Viễn lựa chọn võ kỹ, Triệu Xuân Dương vô cùng kinh ngạc.