Dược sư kia biết được sự lợi hại của Diệp Viễn nên không dám thất lễ, hắn lấy giấy, bút, kính cẩn đặt trước mặt Diệp Viễn. Diệp Viễn cầm lấy giấy bút đặt lên bàn rồi viết một hàng dài tên thuốc và đưa cho người dược sư kia. Diệp Viên không giải thích, trực tiếp dặn dò: “Bốc cho ta những loại thuốc này, có chuyện gì thì đến tìm cha ta.” Tên dược sư nhìn lướt qua các dược liệu trên đơn thuốc, không thấy loại thuốc nào quá quý hiếm mới yên tâm quay đi bốc thuốc. Dược liệu rất bình thường nhưng đơn thuốc lại không tầm thường. Đời trước của Diệp Viễn là Cơ Thanh Vân – từng là một thế hệ nối tiếng về đan đạo. Từ nhỏ đã bắt đầu học thuộc lòng về phương pháp luyện đan, đã đạt đến trình độ cao siêu đối với sự hiểu biết và tính chất của dược liệu. Nếu không thì sẽ không được khen là thiên tài có thể đạt đến cảnh giới Thần Đan. Dĩ nhiên người dược sư kia cũng không biết dụng ý của Diệp Viễn, còn tưởng rằng tên công tử bột này đã thay đổi tính cách, bắt đầu biết cách điều chế dược liệu. Diệp Viễn đang đợi Lục Nhi ở chồ xem bệnh, đại sược sư ngồi khám bệnh lạnh nhạt liếc nhìn Diệp Viễn một cái, sau khi tỏ rõ sự khinh bỉ của mình thì tiếp tục xem bênh cho bênh nhân. Những đại dược sư chấn bệnh đều là những người đã đạt tới cảnh giới bậc thầy về đan dược, là những người có danh tiếng được Diệp Hàng mời tới. Đâu chỉ có danh tiếng ở Dược Hương Các mà thậm chí còn vang dội khắp Tân quốc. Những đại dược sư ở đây đều chẩn được những bệnh nan y khó chữa, Diệp Viễn nhìn một chút cách mà đại dược sư chẩn bệnh, trong lòng thầm khẽ lắc đầu. Chấn đoán của đại dược sư không thể nói là quá tốt, đơn thuốc cũng bình thường. Nhưng đối với những người bình thường và tầng lớp thấp kém mà nói thì như thế đã là rất tốt rồi. Nếu như Diệp Viễn đến chẩn bệnh, hắn có thể yêu cầu vài loại thậm chí là một tá các giải pháp hữu hiệu hơn. Có điều nếu làm vậy thì sẽ khiến những người ở đây cảm thấy kinh hãi quá mức, dù sao giải pháp của đại dược sư cũng có tác dụng đáng kể rồi, đương nhiên Diệp Viễn sẽ không làm thêm những việc vô bổ nữa. Đại dược SƯ bên cạnh uể oải gọi lớn: “Người tiếp theo.” Một người đàn ông vạm vỡ đi đến trước mặt đại dược sư, nhưng sắc mặt của người đàn ông này lại không tốt một chút nào, trái ngược với vẻ bề ngoài vạm cỡ của hắn. Sắc mặt của hắn có chút tím tái, giữa hai lông mày lờ mờ có hắc khí, hơn nữa còn không ngừng ho khan, rõ ràng là triệu chứng của người bị trúng độc. Đại dược sư cắt một đường gân, nhìn lưỡi rồi cau mày nói: “Tên tiếu tử nhà ngươi chỉ là một tên Nguyên Khí Cảnh tầng tám nho nhỏ, vậy mà lại không biết sống chết đi vào Rừng Sâu Vô Biên, hứng chịu kịch độc của Thất Sát Lưu Vân Mãng quả là không dễ chịu nhỉ?” Người đàn ông vạm vỡ kia không phải vì lời chê cười của của đại dược sư mà thấy không vui, trái lại trên mặt còn hiện rõ sự khâm phục từ tận đáy lòng, cười gượng gạo đáp: “Tại hạ cũng chỉ vì bất đắc dĩ, cả gia đình chỉ trông chờ vào tại hạ để sống qua ngày, không còn cách nào khác mới phải đi săn yêu thú. Tại hạ và các huynh đệ lập thành một đội đi săn ở bìa rừng, có ai ngờ lần này lại đụng trúng quái vật Thất Sát Lưu Vân Mãng này đâu chứ? Cũng may mạng tại hạ lớn nếu không thì cũng không sống sót trở về được, hai người huynh đệ của tại hạ đã bỏ mạng trong miệng của nó.” Nói xong sắc mặt của người đàn ông vạm vỡ kia tối sầm lại, rõ ràng là đã gợi lên chuyện buồn của hắn ta. Thất Sát Lưu Vân Mãng này là con yêu thú cấp hai, tương đương với Linh Dịch Cảnh của con người, hơn nữa sức chiến đấu của nó chỉ có hơn chứ không có kém. Người đàn ông này chỉ bị thương tám phần nguyên khí, có thể chạy thoát được đã là cực kì may mắn rồi. Đại dược sư gật đầu: “Chắc chắn là ngươi mạng lớn, Thất Sát Lưu Vân Mãng vô cùng hung hãn, ngươi có thể thoát được một mạng coi như may mắn lắm rồi. Độc này đi chỗ người khác sợ rằng có chút khó khăn, nhưng ở Dược Hương phường của ta thì chẳng phải là chuyện gì khó cả, nhưng ngươi cũng biết giải dược này vô cùng hiếm, hơn nữa giá của nó cũng không hề thấp.” Người đàn ông vạm vỡ nghe vậy rất vui, hắn từng chấn bệnh qua mấy dược phường rồi, hầu như họ đều bó tay, mà Dược Hương Các từ trước đến giờ danh tiếng cùng giá chẩn bệnh rất cao, cười trong cay đắng, không phải vạn bất đắc dĩ thì hắn cũng không muốn đến đây. Nhưng hẳn biết mình trúng độc rất nặng, nếu như không điều trị thì sợ rằng sống không nổi mấy ngày nữa, chỉ đành nhắm mắt đi vào Dược Hương Các, không ngờ đại dược sư ở đây quả nhiên lợi hại, vừa nhìn cái đã biết nguồn gốc của căn bệnh.