Tuyệt Thế Dược Thần

chương 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Người đàn ông vạm vỡ vừa ho khan vừa nói: “Đại dược sư yên tâm, mấy năm nay tại hạ cũng tích góp được một chút tiền đế dành, vốn dĩ không nỡ dùng đế giải độc, nhưng cả nhà tại hạ chỉ trông chờ vào mình tại hạ. Nếu như ta chết rồi, những ngày sau này của họ sẽ sống càng khó khăn hơn. Đại dược sư chỉ cần giải trừ được độc của Thất Sát Lưu Vân Mãng cho tại hạ, ta nhất định sẽ trả đầy đủ tiền chẩn bệnh.1′ Cầu phú quý trong nguy hiểm, công việc thợ săn yêu thú quả thực nguy hiểm khôn lường, sống chết không rõ, người đàn ông cường tráng này cũng có chút tiền tích góp. Thực ra viên Giải Độc Đan do Diệp Hàng luyện ra có công hiệu cực tốt, nhưng danh tiếng của hắn cùng viên Giải Độc Đan kia không phải ai cầu cũng được, luyện ra một viên giải dược đã là rất khó rồi, chỉ được bán trong giới quý tộc của Tân quốc. Hơn nữa giá thành lại rất cao. Người đàn ông này đương nhiên khó mà mua được những viên Giải Độc Đan kia. Đại dược sư nghe thấy thế cũng không nói nhiều nữa, dặn dò hạ nhân nói: “Bích Lưu Thảo hai phần, Chu Hồn Sa hai phần, Thiết Phong Ưng Nội Đan ba phần, dựa vào Thiên Tinh làm thuốc. Sắc thuốc xong đưa cho vị tráng hán này uống, ngoài ra lấy thêm hai thang thuốc bổ đưa hắn mang đi.” Tiểu dược sư vâng lời, cầm lấy đơn thuốc đưa đi, vừa trở về đang chuẩn bị hô “người tiếp theo”, thì bị cánh tay của một người khác ngăn lại. Cánh tay đó không phải của ai khác, mà chính là Diệp Viễn. Mắt thấy Diệp Viễn ngăn cản tiểu dược sư có chút nghi ngờ. Chẳng qua Diệp Viễn là chủ nhân của Dược Hương Các, lại nói danh tiếng của hắn quá tệ nên tiểu dược sư không dám hành động lỗ mãng. “Tiền thúc, phương thuốc này không đúng, sẽ hại chết người.” Diệp Viễn tiến lên phía trước nói. Đương nhiên Diệp Viễn hiện tại không phải là tên Diệp Viễn lỗ mãng trước kia, suy cho cùng vẫn suy nghĩ cho người nhà. Diệp Viễn đương nhiên phải để lại mặt mũi cho Diệp gia, giọng nói tự nhiên dịu đi vài phần. Đại dược sư này gọi là Tiền Diếu, đã từng làm dược sư tại Diệp Hương Các nhiều năm, địa vị của ông ta ở dược phường rất được coi trọng. Mặc dù trình độ luyện đan không tốt bằng Diệp Hàng nhưng ông ta cũng không phải hạng xoàng. Nghe thấy câu nói của tên tiểu bối vô dụng, khuôn mặt của ông ta đột nhiên trâm xuống. “Tiểu Viễn, ngươi nói hươu nói vượn gì thế? Trước kia ngươi nói xằng bậy thì cũng thôi đi. Giờ ngươi còn muốn đạp tan cơ ngơi mà phụ thân ngươi khổ công gầy dựng sao? Ngươi phải biết rằng Dược Hương Các có được vị thế như ngày hôm nay, không phải là tự dưng từ trên trời rơi xuống. Một phần cũng là do chúng ta bỏ công sức xương máu mà thành! Được rồi, lui ra đi, còn rất nhiều người muốn chấn bệnh.” Rõ ràngTiền Diểu rất có cảm tình với Dược Hương Các, chẳng qua đối với Diệp Viễn cũng không cần phải chừa cho hắn mặt mũi. Hổ phụ sinh khuyển tử, trong lòng Tiền Diếu không khỏi cảm thấy tiếc nuối cho Diệp Hàng. Không ngờ hôm nay tên tiếu tử này lại hồ nháo đến tận đây, lại còn dám nói phương thuốc của hắn sẽ hại người. Không phải vì ngại mặt mũi của Diệp Hàng, hắn đã một cước đá văng Diệp Viễn ra ngoài rồi. Đối với phản ứng của Tiền Diểu, Diệp Viễn sớm đã đoán được, không để ý đến những lời nói mỉa mai. Suy cho cùng thì danh tiếng của Diệp Viền trước đây cũng chẳng phải vẻ vang gì. Nếu không phải chẩn đoán của Tiền Diểu liên quan đến danh tiếng của Dược Hương Các thì Diệp Viễn cũng không định xuất đầu lộ diện khiến Tiền Diểu khó xử. Theo phương thuốc của ông ta, tráng hán này chỉ sợ khó cứu, phương thuốc này sẽ làm gia tăng độc được. E là không sống nổi qua đêm nay. Thợ săn yêu thú là nguồn khách chủ yếu của Dược Hương Các. Những thợ săn yêu thú này đều phải đối mặt với những rình rập nguy hiếm mỗi ngày. Không những bị thương như cơm bữa. Họ còn phải vào rừng sâu hàng ngày thì thuốc trị thương, đan dược khôi phục thế lực, ngay cả giải dược đan cũng phải chuẩn bị kỹ lưỡng. Chính vì vậy đây là nguồn thu vô cùng quan trọng của Diệp gia cũng như Dược Hương Các. Nếu như tráng hán này mà chết khi dùng thuốc của Dược Hương Các thì danh tiếng của dược phường trong giới thợ săn yêu thú sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Thậm chí những đối thủ cạnh tranh sẽ lợi dụng điều này đế đả kích Dược Hương Các. Điều này đem lại tổn thất rất lớn cho dược phường. Nghĩ đến điều này, Diệp Viễn mới lên tiếng sửa lại chấn đoán của Tiền Diếu. Diệp Viễn chưa nói gì thì Lục Nhi bên cạnh đã bĩu môi nói: “Thiếu gia mới không phải nói hươu nói vượn, thiếu gia nói nhất định có lý của ngài Diệp Viễn ngạc nhiên nhìn Lục Nhi, nha đầu này thực sự tin tưởng mình. Diệp Viên trước kia không ít lần trêu chọc Lục Nhi. Rốt cuộc đức hạnh của Diệp Viễn trước kia ở đâu mà khiến Lục Nhi tin tưởng như vậy chứ? Tin tưởng là tin tưởng, chẳng qua Diệp Viễn cũng biết lời nói của Lục nhi lại khiến tình hình thêm căng thẳng. Đại dược sư không phải để cho người khác có thể khinh nhờn. Huống hồ trình độ của đại dược sư lại bị hai tên tiểu bối chất vấn hết lần này đến lần khác.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio