Quả nhiên, sắc mặt của Tiền Diểu trầm xuống, lên tiếng: “Đúng là một tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng, nhà ngươi nói cho ta xem, lão phu hại người ô chỗ nào? Đối với chất độc của Thất Sát Lưu Vân Mãng, đại dược sư Diệp Hàng cũng dùng phương pháp này để cứu người, chỉ dựa vào hai tên tiểu bối vắt mũl chưa sạch, cũng dám đặt điều nói phương thuốc của ta ư? Hôm nay phải nói cho ra đầu ra đuôi, nếu không hai tên tiếu bối các ngươi lần lượt chờ bị xử lý đi.” Nhập mật khẩu: 9067
Truy cập web nhayhȯ. čom mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé. Tuy rằng ngày thường hắn rất thanh cao, đối với hạ nhân cũng rất tốt, không dùng thủ đoạn hèn hạ gì. Diệp gia cũng không có người nào dám đắc tội với hắn. Nhưng hôm nay hai tên tiểu tử chết tiệt này lại dám đến đây gây chuyện, không lấy lại một chút uy danh, sau này khó mà có được vị thế ở Diệp gia. Vị tráng hán này cũng không muốn gây hỗn loạn đến thế, tạm thời không biết có cách nào là tốt nhất nữa. Mặc dù uy tín của Tiền Diểu không bằng Diệp Hàng nhưng cũng thuộc vào hàng đại dược sư có uy tín. Một bên là đại dược sư, một bên là tiểu tử vắt mũi chưa sạch, tên ngốc cũng biết nên tin ai. Tráng hán không biết chàng trai trẻ trước mặt mình là ai, chẳng qua Tiền Diếu vừa mới phát tiết một trận, hắn cũng nghĩ vị này là con trai vô dụng của đại dược sư. Là một thợ săn yêu thú, đối với chuyện trong Tân quốc tự nhiên sẽ không để ý. Tên tuổi của vị công tử trước mắt này, sợ rằng còn lớn hơn cả đai dươc sư Tiền Diểu. Tên công tử quần áo lụa là này thế mà lại xen vào việc chẩn đoán bệnh của Tiền dược sư. Phải chăng tên tiểu tử này chán không có việc gì làm, không phải đến làm hại tính mạng của mình chứ? Tráng hán cứ nghĩ mãi không ra, trước kia hắn ta không đắc tội gì đến ai, vô duyên vô cớ lại bị tổn hại đến tính mạng, tên tiểu tử nhìn thì còn trẻ mà sao tâm địa lại độc ác thế! “Vị tiểu huynh đệ này, Tiền dược sư đang trị bệnh cứu người, xin vị huynh đệ đừng làm phiền!” Tráng hán thấp giọng nói. Tuy lời nói rất lịch sự nhưng thái độ đã thể hiện rõ ý tứ của hắn. Không phải ngại vì thế lực của Diệp Gia thì hắn cũng sẽ không nói dễ nghe như vậy. “Này, vị tráng hán, phiền ngươi chờ một chút, Tiền Diểu ta một đời say mê đan đạo, trị bệnh cứu người, từ trước đến nay chưa từng bị vu khống đặt điều hại người. Diệp Viễn, hôm nay ngươi nói rõ ràng cho ta, ta hại người như thế nào?” Rõ ràng lời nói của Tiền Diếu rất nóng nảy, có lẽ Diệp Viễn phải đưa ra lời giải thích và cho hắn công đạo thì hắn mới từ bỏ. “Chuyện này… Tiền dược sư, chất độc trong người của ta, càng ngày càng nguy hiểm, xin dược sư gác lại sự nóng giận, trước tiên giúp ta loại bỏ chất độc. Bọn chúng cũng chỉ là hai tên tiếu hài tử không hiểu chuyện, ăn nói bừa bãi mà thôi.” Tráng hán đành phải khổ tâm khuyên nhủ Tiền dược sư. Tiền dược sư vẫy tay một cách thờ ơ nói: “Ngươi yên tâm, thời gian trì hoãn sẽ không lâu đâu, độc dược này vẫn kiếm soát được, không khiến ngươi chết ngay được đâu. Hôm nay chuyện này phải nói cho rõ ràng, nếu không sau này lão phu sao có thể ngồi đây chấn bệnh cứu ngườiđược nữa” Nói xong, hắn quay sang Diệp Viễn một lần nữa, mặt đen lại: “Ngươi nói đi! Không nói xong ở đây, đừng trách lão phu cậy già lên mặt, tìm cha mẹ ngươi cáo trạng.” Diệp Viễn đứng bên cạnh không hé răng nửa lời, đợi Tiền Diểu nói xong, mới mở lời: “Trong người vị tráng hán này không phải độc Thất Sát Lưu Vân Mãng.” “Nói hươu nói vượn! Hai huynh đệ của ta đều bị chôn trong miệng con mãng xà này. Ta tự mình may mắn thoát chết, lẽ nào ta lại không phân biệt được đúng sai? Tiểu hài tử miệng còn hôi sữa, ta căn bản không gây thù chuốc oán gì với ngươi, sao ngươi lại không phân biệt phải trái muốn hại ta?” Diệp Viễn vẫn chưa nói hết câu thì đã bị tiếng nói trách móc mỉa mai của tráng hán làm cho ngừng lại. “Ha ha….” Tiền Diếu bật cười, cười đến chảy cả nước mắt, mới nói: “Ngươi nghe rõ chưa? Quả thật là không biết điều, tiếu tử vô dụng, nhanh cút khỏi mắt lão phu, đừng có ở đây làm trò, nếu không ta cho người đuổi ngươi cút khỏi đay!” Tiền Diểu có thể trong nháy mắt chẩn đoán được độc tố trong người tráng hán, càng khiến người khác tin phục. Hơn nữa theo như lời tráng hán nói, làm sao có thể sai được? Thợ săn yêu thú, ngày ngày phải đối phó với quái vật. Có thể nói ngoài gia đình của hắn ta thì những con quái thú có lẽ là quen thuộc nhất. Vì vậy khả năng nhận nhầm lại càng ít. “Nhanh cút đi, đừng trì hoãn thời gian chẩn bệnh của Tiền dược sư ta nữa!” “Tiểu tử này, quả nhiên đến phá hoại thời gian trị bệnh của lão tử.”