Tuyệt Thế Toàn Năng

chương 16: hòa giải

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Rất nhanh sau đó, Gia Vệ và Vương Cường đã bị đưa vào bệnh viện, mà đám Khương Côn thì lại bị áp giải vào cục cảnh sát.

Sau khi kiểm tra một hồi, biết được chỉ có vết thương Vương Cường là có chút nghiêm trọng ra, hai người hầu như không có bị thương tích gì trầm trọng.

- Cái vết thương này, có thể đem cái tên Khương Côn kia nhốt vào mấy ngày.

Lương đội trưởng hướng Gia Vệ và Vương Cường đang nằm ở trên giường bệnh nói.

Hai người tuy rằng không bị thương tích gì, nhưng bác sĩ kiên quyết bảo bọn họ nằm lại viện để quan sát hai ngày.

- Khương Côn đã bị bắt rồi, chúng cháu phải quay về trường học, Lương đội trưởng, chú có thể hay không thả lỏng cho bọn cháu một chút.

Gia Vệ vẻ mặt cười khổ, hắn cũng không muốn ở lại bệnh viện.

- Trước tiên đêm nay các cháu cứ ở lại bệnh viện đợi, ngày mai sẽ cho các cháu xuất viện, bằng không ta cũng xử lý không tốt cái tên Khương Côn kia được.

Lương đội trưởng nói, trên mặt lộ ra một bộ dáng tươi cười thoạt nhìn có chút hèn mọn.

- Cái này, có thể cho hắn ngồi tù bao lâu?

Vương Cường âm hiểm cười nói.

Lương đội trưởng cười khổ lắc đầu, nói:

- Sợ rằng nhốt vào tù không được bao lâu, chuyện như vậy bình thường cũng có, bình thường chỉ là tạm giam nửa tháng, phạt một ít tiền là xong.

- Nhẹ như vậy?

Gia Vệ cùng Vương Cường đều là một hồi nhíu mày.

- Đương nhiên, chuyện này rốt cuộc có nghiêm trọng hay không, phải xem tình trạng của hai cháu.

Lương đội trưởng quay qua Gia Vệ và Vương Cường cười cười, nói tiếp:

- Nếu như hai người các cháu tổn thương rất nghiêm trọng mà nói, thì việc đem cái tên Khương Côn kia xử phạt nặng cũng có thể được.

Nghe Lương đội trưởng nói như vậy, trên mặt Vương Cường chính là lộ ra thần sắc hưng phấn, bất quá không đợi hắn mở miệng, Gia Vệ lại là nhíu mày nói ra:

- Theo cháu tính toán, phải khiến cho hắn nhớ kỹ lần này là được, hình phạt không cần quá nghiêm trọng; còn có, hai chúng cháu thật không thể ở trong bệnh viện ngỉ ngơi, như vậy sẽ khiến người trong nhà sẽ lo lắng.

Lời Gia Vệ vừa mới nói ra, Lương đội trưởng liền nhếch miệng cười, nói:

- Các cháu yên tâm, lát nữa hai đứa sẽ có lý do ở chỗ này nghỉ ngơi.

Gia Vệ cùng Vương Cường cảm thấy sửng sốt, không biết lương đội trưởng nói lời này là có ý gì.

Chỉ một lát sau, một thanh âm vô cùng quen thuộc từ trong hành lang bệnh viện truyền vào.

Nghe được thanh âm này, Gia Vệ cùng Vương Cường lại cảm thấy sửng sốt, sau đó đều nở nụ cười khổ.

Ngay sau đó, cha mẹ của Gia Vệ và Vương Cường trực tiếp đi vào trong phòng bệnh, cha mẹ hai nhà đều tràn đầy lo lắng nhìn hai đứa.

- Cha, con bị thương nằm trong này cũng là do tự vệ lại năm tên côn đồ, tiểu vệ tử có thể làm chứng cho con.

Vương Cường quay qua chỗ cha hắn Vương Quý Dân nói.

- Thế nào, giờ đã biết được chỗ tốt mà trước đây ta huấn luyện cho con chưa?

Vương Quý Dân cười nói, hắn là một tráng hán, thân cao tới m, một thân cơ thể vạm vỡ đó đều được luyện ra từ trong quân đội.

- Sau này không cho phép như vậy nữa, không thể lấy thân thể của chính mình ra mà đùa giỡn.

Mẹ của Vương Cường- Triệu Quyên trừng mắt với Vương Cường và Vương Quý Dân nói.

- Mẹ, yên tâm đi, con cùng tiểu vệ tử mà ở cùng chỗ với nhau, cho dù là đến một trăm người, bọn con đều có thể thu thập.

Vương Cường vẻ mặt kiêu ngạo nói.

Người trong phòng đều là ầm ầm cười ha hả, “một trăm người” ngay cả quân nhân xuất ngũ chân chính như Vương Quý Dân cũng khó có khả năng đánh thắng được, huống chi là Vương Cường cùng Gia Vệ.

Không lâu sau Lương đội trưởng rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại có Gia Vệ và Vương Cường cha mẹ hai nhà bọn họ.

- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Giờ sắp đến kì thi vào đại học rồi, các con như thế nào lại chọc phải chuyện này?

Cha của Gia Vệ - Gia Hồng Ngạo cau chặt lông mày hỏi.

Mẹ của Gia Vệ -Trương Dung vẻ mặt vô cùng lo lắng, chuyện này nếu như ảnh hưởng tới kì thi vào đại học của Gia Vệ và Vương Cường, vậy thì phiền phức to rồi.

- Gia thúc, không phải là chúng con sai.

Vương Cường lập tức nói.

Gia Vệ thì là từ từ nói ra ngọn nghành sự việc, mà Gia Hồng Ngạo cùng Vương Quý Dân sau khi nghe xong, trên mặt hai người đều tràn đầy tức giận, Vương Quý Dân thiếu chút nữa đã đi ra ngoài tìm Khương Kiền tính sổ.

- Hai người các con làm rất đúng, đối với loại người như vậy, ngươi càng là cúi đầu, hắn càng là cưỡi lên trên cổ ngươi.

Vương Quý Dân vẻ mặt tức giận nói.

- Các con không có đi kiện bọn họ sao, cái người tên Khương Kiền kia chỉ là một chủ nhiệm, không có khả năng có quyền lực lớn như vậy chứ.

Gia Hồng Ngạo nhíu mày hỏi, hắn so với Vương Quý Dân mà nói, tỉnh táo hơn nhiều.

- Gia thúc, chú không biết đấy thôi, phó cục trưởng bộ giáo dục chính là cha của cái tên Khương Côn kia, chúng con đi đâu để kiện đây?

Vương Cường bỉu môi nói, nói tới chuyện này, hắn lại tràn ngập một bụng lửa giận.

- Chuyện này để cho cảnh sát xử lý là tốt nhất, tụ tập thanh niên lêu lổng đi đánh học sinh bên trong trường học, lại còn ở bên ngoài trường đánh các con, đây đã là phạm tội hình sự rồi.

Vương Quý Dân nói, vẻ mặt tức giận.

- Thầy chủ nhiệm Trương của các con có thể xử lý tốt chuyện này, các con không cần tham gia vào, hiện tại nhiệm vụ trọng yếu nhất của các con chính là tại kì thi vào đại học đạt thành tích thật tốt.

Gia Hồng Ngạo nói.

Gia Vệ và Vương Cường cùng nhau gật đầu, không có phản bác.

Thấy Gia Vệ và Vương Cường không có việc gì, Gia Hồng Ngạo hai nhà liền rời đi, vốn là bọn họ cũng muốn mang theo Gia Vệ cùng Vương Cường về nhà , chỉ bất quá bác sĩ kiên trì bảo hai nhà bọn họ để bọn trẻ ở lại để quan sát một đêm, bọn họ cũng đành chịu, chỉ có để Gia Vệ cùng Vương Cường ở lại bệnh viện.

Một đêm không có chuyện gì đặc biệt, cho đến hơn mười giờ sáng ngày thứ hai, Lương đội trưởng mới đi vào trong phòng bệnh.

- Lương đội trưởng, chúng cháu bây giờ có thể xuất viện chưa?

Gia Vệ và Vương Cường đều là vẻ mặt sầu khổ, ở trong bệnh viện đối với hai người bọn hắn mà nói, không khác gì ngồi tù.

- Có thể xuất viện được rồi, còn về sự tình của Khương Côn không biết người nào giở thủ đoạn nên mọi chuyện đã được hòa giải, lát nữa người nhà của Khương Côn sẽ đến tìm các cháu, các cháu có yêu cầu gì cứ việc nói thẳng ra là được.

Lương đội trưởng vẻ mặt cười khổ nói.

- Hòa giải?

Gia Vệ và Vương Cường sửng sốt, không nghĩ tới chuyện này còn có thể hòa giải.

- Đúng vậy, có thể là cha của Khương Côn cái vị phó cục trưởng bộ giáo dục kia đã dùng chút thủ đoạn để tạo nên kết quả như vậy, bất quá điều kiện để hòa giải là phải khiến cho các cháu hài lòng, lát nữa hai đứa các cháu không nên khách khí, có điều kiện gì trực tiếp đưa ra là được.

Lương đội trưởng nói.

Gia Vệ và Vương Cường đều hơi hơi nhăn đầu lông mày, bất quá sau một lát, hai người lại âm thầm cười, Vương Cường thì nói ra:

- Nếu như sau đó bọn họ tìm chúng ta gây phiền phức thì làm sao bây giờ?

- Nếu như mà xuất hiện loại tình huống này, cho dù cha của Khương Côn là thị trưởng cũng không quản được.

Lương đội trưởng hai mắt nhíu lại nói.

Gia Vệ và Vương Cường nhìn nhau, Gia Vệ mở miệng nói: "

- Điều kiện của chúng cháu cũng không nhiều, điều kiện thứ nhất chính là để cho thầy chủ nhiệm Khương Kiền của trường cấp ba Tân Hải đối với tất cả học sinh và giáo viên trong trường chúng ta nói lời xin lỗi; điều kiện thứ hai chính là thầy chủ nhiệm Khương Kiền phải bị cách chức; cái điều kiện thứ ba là thầy chủ nhiệm Trương của lớp chúng cháu phải được quay trở lại lớp để dạy học; điều kiện thứ tư chính là Khương Côn không thể tiếp tục học ở trường cấp ba Tân Hải.

Dừng một chút, Gia Vệ lại mở miệng nói tiếp:

- Bốn điều kiện này, nếu như bọn họ có thể đáp ứng, chuyện này cứ như thế mà cho qua.

Về phần người đang phụ trách trông coi khối - Tưởng hiệu trưởng, Gia Vệ không cho rằng một phó cục trưởng của bộ giáo dục có thể cách chức được Tưởng hiệu trưởng, nói ra điều kiện này khẳng định ông ta không có khả năng thực hiện.

Lương đội trưởng gật gật đầu, sau một lát lại hỏi:

- Hai người các cháu không muốn được bồi thường tiền sao?

- Đương nhiên muốn.

Không đợi Gia Vệ nói gì Vương Cường liền cướp lời, mở miệng nói:

- Chuyện này đối với lớp / chúng cháu ảnh hưởng lớn như vậy, làm sao có thể không được hưởng chút bồi thường, bất quá Lương đội trưởng theo chú đòi bao nhiêu là hợp lí?

Lương đội trưởng âm thầm cười, nói:

- Đương nhiên không thể đòi ít được, hắn chính là một phó cục trưởng của bộ giáo dục a, bình thường cũng béo bở không ít, chẳng qua đòi nhiều cũng không phải, ta xem ra lấy năm vạn đồng là được rồi.

- Năm vạn đồng?

Gia Vệ và Vương Cường đều cảm thấy khiếp sợ.

- Thế nào,chê ít hả?

Lương cục trưởng nhướng mày, nói tiếp:

- Bằng không, mười vạn cũng được, dù sao đây cũng là hòa giải, cảnh sát chúng ta sẽ không tham gia, chỉ cần đối phương đáp ứng mười vạn cũng không phải là không thể đòi được.

- Mười vạn? Chúng cháu lấy mười vạn đồng để làm gì?

Gia Vệ vẻ mặt cười khổ, nói:

- Nếu không thì lấy năm vạn đi, năm vạn đồng cho vào quỹ của lớp a!

(DG: phải ta thì chôm luôn và ngay :v )

- Đúng vậy a, không nghĩ tới hắn một phó cục trưởng bộ giáo dục lại có nhiều tiền như thế, tùy tùy tiện tiện xuất ra chính là năm vạn, mười vạn.

Vương Cường cũng là vẻ mặt ngu ngơ mà nói.

Lương đội trưởng nghe vậy, thì lại là lắc đầu cười rộ lên.

Vốn hắn cho rằng nói ra con số năm vạn này chắc chắn hai tên tiểu tử này sẽ chê ít, hiện tại xem lại hóa ra hai đứa là ngại nhiều.

Sự tình tiếp theo thì vô cùng đơn giản.

Gia Vệ và Vương Cường theo Lương đội trưởng ra khỏi bệnh viện, bất quá cũng không trở về nhà hoặc quay về trường học, mà là đi thẳng vào một gian phòng bên trong khách sạn Huy Hoàng.

Ở trong gian phòng này có ba người, một người chính là bị Gia Vệ cùng Vương Cường đánh cho mặt mũi bầm dập, đồng thời cánh tay trái đã bị gãy- Khương Côn. Hai người còn lại chính là cha mẹ của Khương Côn.

Cha của Khương Côn là Khương Thiên, là một người nhìn có chút mập và lùn, nhưng trên người lại toát ra sự quan uy, so với cái tên Khương Côn và Khương Kiền kia dáng dấp cao cao gầy teo một chút cũng không giống, điều này không khỏi khiến cho Vương Cường có chút suy nghĩ không bình thường.

Mẹ của Khương Côn là Tống Lệ, là một phu nhân bảo dưỡng nhan sắc rất tốt, tuy rằng hơn tuổi nhưng bộ dáng vẫn còn thướt tha, so sánh với những người cùng tuổi có khác biệt rất lớn.

So sánh như vậy, khiến Vương Cường đối với những suy đoán của mình lại càng thêm xác nhận, trong lòng không khỏi cười quỷ dị hai tiếng.

Khương Thiên tuy rằng vẻ mặt quan uy, nhưng đối với Lương đội trưởng cùng Gia Vệ, Vương Cường bọn họ lại rất là khách khí.

Nhưng Tống lệ mặt lại cực kì băng lãnh, hai con mắt trừng lớn nhìn Gia Vệ và Vương Cường, giống như là muốn đem Gia Vệ và Vương Cường ăn thịt vậy.

Rất nhanh, Gia Vệ đã nói ra bốn điều kiện của mình cùng năm vạn đồng tiền bồi thường.

Nhưng Gia Vệ vừa mới nói ra, mẹ của Khương Côn - Tống lệ lại là trực tiếp lớn tiếng nói:

- Không được, tiền có thể cho các ngươi, cũng có thể cho các ngươi nhập học lại một lần nữa, nhưng không thể cách chức Khương Kiền, Khương Côn cũng phải tiếp tục đi học tại cấp ba Tân Hải.

- Vậy thì không có gì để nói chuyện cả.

Gia Vệ cười lạnh một tiếng, nói:

- Nếu như dựa theo pháp luật bình thường mà định tội, con của cô sẽ không được đi học, đồng thời con của cô còn phải ngồi tù một đoạn thời gian, hôm nay chúng ta không truy cứu sự tình con của ngươi đã là một nhượng bộ lớn nhất có thể rồi. Còn có, các cô có rất nhiều tiền đúng không, tốt, năm vạn đồng tiền bồi thường chúng ta không lấy, chúng ta muốn hai mươi vạn tiền bồi thường, nếu như đáp ứng chuyện này coi như xong, còn nếu không đáp ứng thì Lương đội trưởng sẽ mang Khương Côn quay về cục cảnh sát, để cho cảnh sát xử lý.

Vương Cường cũng là liên tục gật đầu, chỉ bất quá khi thời điểm Gia Vệ nói ra 'Hai mươi vạn', Vương Cường lập tức sững sờ, nhưng rất nhanh sau đó lại khôi phục bình thường.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio