Tuyệt Thế Toàn Năng

chương 17: ba mươi vạn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhìn Gia Vệ chỉ là một học sinh cấp ba mười tám mười chín tuổi nhưng lại ăn nói mạnh miệng được như thế, khiến Khương Thiên - một thân chinh chiến nhiều năm ngoài đời như vậy cũng phải kinh ngạc không thôi.

Không để Tống Lệ mở miệng, Khương Thiên cười cười, nói rằng:

- Cháu tên là Gia Vệ phải không? Chú gọi cháu là Gia tiểu huynh đệ, cháu không có ý kiến chứ?

Gia Vệ nghe vậy thì trực tiếp sửng sốt, Khương Thiên khách khí như thế, lại còn xưng huynh gọi đệ, điều này làm cho Gia Vệ có chút không rõ ràng cho lắm.

Khương thiên làm như vậy, chẳng phải là đem Gia Vệ lên cùng vai vế với hắn sao, nói cách khác, Khương Côn phải gọi hắn là Vệ thúc thúc?

Gia Vệ còn chưa nói gì, Vương Cường ở bên cạnh đã lặng lẽ cười, gật đầu nói:

- Đương nhiên có thể, Khương lão ca còn cần phải hỏi sao?

Gia Vệ nhìn sang Vương Cường, thấy Vương Cường nháy mắt ra hiệu, hắn cũng gật đầu, nói:

- Khương lão ca, những điều kiện cháu vừa nói, chú có chịu không?

Vừa nói, Gia Vệ cùng Vương Cường vừa nhìn về phía Khương Côn mặt mũi bầm dập ngồi bên cạnh, chỉ nhìn thấy hắn tức giận run người nhưng vì có phụ thân Khương Thiên của hắn ở đây nên không dám phát tác.

Mà Lương đội trưởng hiện tại lại đang nhàn nhã cười nhạt uống rượu đỏ, trong toàn bộ bàn ăn, cũng chỉ có một mình Lương đội trưởng là đang ăn uống.

Khương Thiên phảng phất một chút cũng không thèm để ý đến cảm giác của Khương Côn, vẫn tươi cười nói rằng:

- Gia tiểu huynh đệ, chú nói thế này các cháu xem có được không nhé, chú cho các cháu vạn nhân dân tệ, đồng thời bắt Khương Kiền trước mặt toàn trường xin lỗi các cháu, nhưng có thể đáp ứng chú giữ chức lại cho hắn được hay không?

- Ba mươi...

Khương Thiên vừa mới nói xong, Vương Cường mở to hai mắt, trưng ra bộ mặt ngu ngơ, nhưng hắn chưa kịp nói gì thì đã bị Gia Vệ đánh một đòn chặn họng hắn lại.

Vương Cường mắt nhìn Gia Vệ, sau đó nuốt nước miếng, ko nói gì nữa.

Còn Gia Vệ liền híp hai mắt lại, ngẫm nghĩ một hồi, mở miệng nói:

- Khương Kiền có thể không bị mất chức, nhưng hắn ko thể tiếp tục làm thầy chủ nhiệm, còn có, cháu không muốn nhìn thấy Khương Côn ở trong lớp / nữa.

Ba mươi vạn nhân dân tệ, ngay cả Gia Vệ cũng phải động tâm, có như thế nào hắn cũng không nghĩ tới, chỉ là phó bộ trưởng bộ giáo dục, mà đã giàu có như thế rồi.

Nhất là chú ý tới lúc Khương Thiên nói ra ba mươi vạn, Tống Lệ lại biểu cảm chẳng thèm quan tâm, Gia Vệ mới giật mình quái lạ tự hỏi phó bộ trưởng bộ giáo dục Khương Thiên này rốt cuộc có bao nhiêu gia tài a.

Chỉ là, Gia Vệ vừa dứt lời, Tống Lệ lại trực tiếp kêu to lên:

- Không được, Côn nhi nhất định phải tiếp tục học ở lớp /.

- Khương lão ca, vậy chúng ta ko còn gì để nói nữa.

Gia Vệ sắc mặt lạnh lẽo, quay sang Khương Thiên nói.

Nhưng mà, ngay sau đó diễn ra một sự tình làm Gia Vệ, Vương Cường và Lương đội trưởng phải nghi hoặc.

Chỉ thấy trên mặt Khương Thiên vẻ tươi cười biến mất, thay vào đó là vẽ băng lãnh, hai mắt híp lại thành khe hở trừng mắt lạnh lùng nhìn Tống Lệ.

Trong thâm tâm Gia Vệ, Vương Cường và Lương đội trưởng, Tống Lệ tất nhiên là con cọp cái, nhất định có thể trị được Khương Thiên dễ dàng, lại không nghĩ tới, Khương Thiên chỉ cần dùng ánh mắt băng lãnh liếc một cái cũng khiến Tống Lệ toàn thân mãnh liệt run rẩy, sau đó còn ôm lấy Khương Côn, không dám nhắc lại.

Tình huống này, hiện tại có chút quái dị.

Một lát sau, trên mặt Khương Thiên lại hiện lên dáng vẻ tươi cười như cũ, tưởng chừng việc biến đổi sắc mặt đối với hắn đơn giản giống như ăn cơm vậy.

- Gia tiểu huynh đệ, điều kiện của các cậu chúng ta đều sẽ đáp ứng, các cậu muốn tiền mặt hay là ta trực tiếp đưa chi phiếu cho các cậu luôn?

Khương Thiên cười hỏi

- Trực tiếp đưa chi phiếu đi, dù sao cũng có Lương đội trưởng ở đây, chúng ta cũng ko cần phải lo lắng.

Gia Vệ mở miệng nói.

Sắc mặt Vương Cường vô cùng kích động, đây chính là vạn NDT a, nếu để cho ba mẹ hắn kiếm được vạn NDT mà nói, thì chắc cũng phải nhịn ăn nhịn uống nhiều năm mới có được.

Khương Thiên không chần chờ, trực tiếp móc ra một tập chi phiếu, rút ra một tờ chi phiếu vạn đưa cho Gia Vệ, đồng thời nói rằng:

- Ta đảm bảo thứ hai này Khương Kiền sẽ xin lỗi hai cậu trước toàn trường, đồng thời sẽ xin rút chức chủ nhiệm của hắn, còn có, Trương lão sư sẽ tiếp tục làm GVCN của các cậu, Khương Côn cũng sẽ không được học tại lớp / nữa.

- Khương Thiên lão ca thật là hào phóng. Một ca ca như huynh Vương Cường xin nhận.

Khương Thiên vừa nói xong, Vương Cường liền đứng dậy, bưng chén rượu lên hướng Khương Thiên cạn ly.

Khương Thiên cất tập chi phiếu đi, cũng hoàn toàn muốn cùng Vương Cường và Gia Vệ kết giao bằng hữu, nâng chén rượu lên cùng Vương Cường cụng ly một cái, sau đó tươi cười uống cạn.

Ngay sau đó, Gia Vệ, Vương Cường, Lương đội trưởng cùng Khương Thiên bốn người như những bằng hữu thân thiết lâu ngày không gặp, cùng nhau đứng dậy nói cười vui vẻ, còn mẹ con Tống lệ và Khương Côn chỉ ngồi một bên không dám lên tiếng.

Thẳng đến lúc chạng vạng tối, Gia Vệ, Vương Cường, Lương đội trưởng ba người mới cùng Khương Thiên cáo biệt về nhà, rời khỏi quán rượu Huy Hoàng.

- Lương đội trưởng, số tiền này làm sao bây giờ?

Trước khi đi về, Vương Cường hướng Lương đội trưởng hỏi.

- Không nên gọi ta là nữađội trưởng, cha các ngươi đều là những người lính đã xuất ngũ, ta trước đây cũng từng nhập ngũ, sau này cứ gọi ta là Lương thúc là được.

Lương đội trưởng nhìn Gia Vệ và Vương Cường, lại nhìn chi phiếu trong tay Gia Vệ, nói tiếp:

- Ba mươi vạn nhân dân tệ này, xác thực không phải một số tiền nhỏ, về phần làm sao để giải quyết nó, các cậu nên tự mình suy nghĩ đi.

- Lương thúc, ba mươi vạn NDT này, có khi nào Khương Thiên sẽ tìm cách lấy lại ko?

Vương Cường hỏi tiếp.

Nhưng mà, Vương Cường mới vừa hỏi ra lời này, làm Gia Vệ bật cười, ngay sau đó hắn nói:

- Hắn có thể lấy về sao? Chúng ta có đòi hắn phải cho nhiêu đây đâu? Đây là tự hắn đồng ý cho chúng ta, hơn nữa còn có Lương thúc đại đội trưởng cảnh sát làm chứng, hắn có muốn cũng không lấy về được.

Vương Cường cười hắc hắc, chợt nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc hỏi:

- Thế nhưng, vì sao ta cảm giác sự việc không được bình thường cho lắm. Khương Thiên sao hắn lại dễ dàng quá vậy, quan sát sắc mặt của hắn, ta ko hề thấy hắn biểu lộ chút tức giận nào, giống như là, hắn rất cao hứng với chuyện này.

Vương Cường vừa nói ra những lời này, liền khiến Gia Vệ và Lương đội trưởng chau mày suy nghĩ.

- Có thể là Khương Thiên ở trong quan trường lăn lộn nhiều năm, đa mưu túc trí, tuy hắn tức giận nhưng lại không biểu lộ ra ngoài chăng.

Lương đội trưởng nói.

- Thế nhưng, dù có ẩn dấu sâu cỡ nào nhưng cũng ko thể ẩn dấu hoàn toàn được. Hơn nữa, Khương Thiên càng về sau càng uống không ít rượu, nhìn dáng đi của hắn cũng đã chệnh choạng, nhưng ta vẫn không nhìn ra hắn có tia tức giận nào.

Gia Vệ chau mày nói, hôm nay sự việc vô lý duy nhất, chính là biểu hiện của Khương Thiên.

- Các cháu không cần lo lắng, chuyện ngày hôm nay ta đã làm chứng. Nếu như Khương Thiên có âm mưu gì, thì hắn cũng ko thể tự đem đá đập vào chân mình được.

Lương đội trưởng nói.

Gia Vệ cùng Vương Cường liếc nhau, hai người cùng gật đầu.

Khương Thiên chính là lão cáo già, không lộ ra sơ hở, bọn họ lúc này căn bản nhìn không ra, chỉ có thể binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn mà thôi.

Không bao lâu sau, Gia Vệ, Vương Cường hai người cùng Lương đội trưởng từ biệt.

Trên đường về nhà, Vương Cường cứ một mực muốn giữ chi phiếu, nhưng ngay khi đến trước cửa nhà Gia Vệ, hắn liền đem chi phiếu nhét vào tay Gia Vệ, xoay người hướng nhà mình chạy thẳng đi.

Gia Vệ cười khổ lắc đầu, đem chi phiếu bỏ vào trong túi áo, hắn trước đây tuy rằng cũng chưa từng giữ nhiều tiền như vậy, thế nhưng ngay lúc này, trong lòng Gia Vệ vô cùng bình tĩnh, giống như, số tiền ghi trên tấm chi phiếu trong túi áo của hắn, không phải ba mươi vạn, mà chi là ba mươi đồng tiền lẻ mà thôi.

Về đến nhà, Gia Vệ tự nhiên kể hết toàn bộ sự việc cho cha mẹ hắn nghe. Khi thấy Gia Vệ lấy ra tờ chi phiếu, vẻ mặt Trương Dung vô cùng khiếp sợ, còn cha Gia Vệ là Gia Hồng Ngạo, thì lại phi thường bình tĩnh.

- Số tiền này là của cả lớp con, nhưng con cùng Tiểu Cường có công lấy được nên cũng có quyền sử dụng nó. Ba mươi vạn ko phải là con số nhỏ, con có thể lấy ra một ít bỏ vào quỹ lớp, nhưng ko thể lấy toàn bộ.

Gia Hồng Ngạo nhìn Gia Vệ, nói tiếp:

- Cho nên, số tiền còn lại sử dụng như thế nào, là do con và tiểu Cường tự mình định đoạt.

Gia Vệ gật đầu, nói rằng:

- Cha, người yên tâm, số tiền này con cùng Cường Tử sẽ không tiêu xài lung tung, con định xuất ra ba ngàn đồng bỏ vào quỹ lớp, cho các bạn mua một số thứ cần thiết để chuẩn bị thi vào đại học, số tiền còn lại, con sẽ lấy danh nghĩa lớp mang đi quyên góp làm từ thiện, ba mươi vạn tệ, nhất định giúp được ko ít người.

Gia Hồng Ngạo cùng Trương Dung đều gật đầu, đây là quyết định của Gia Vệ, bọn họ sẽ không ý kiến.

Trở lại trong gian phòng của mình, Gia Vệ cũng không đi học bài, mà chờ cha mẹ hắn rời khỏi phòng khách.

Chuyện hắn muốn làm nhất bây giờ là gọi điện cho Liễu Tình, kể rõ tình huống hiện tại. Đương nhiên, nguyên nhân chủ yếu là ngày nay ko gặp được Liễu Tình, trong lòng Gia Vệ có chút khó chịu.

Chỉ bất quá, Gia Vệ không có di động, điện thoại bàn lại ở phòng khách, hắn lại không thể trước mặt cha mẹ gọi điện cho nàng.

Nhưng mà, chẳng biết tại sao, cha mẹ Gia Vệ hôm nay lại thức khuya như vậy, đã là h đêm rồi mà họ vẫn ỡ phòng khách xem tivi, làm hắn ko có cơ hội hành động.

- Thôi vậy, để ngày mai đi học rồi tính sau.

Gia Vệ nằm ở trên giường, thấp giọng lẩm bẩm.

Sáng sớm thứ hai, Vương Cường gõ cửa nhà Gia Vệ, sau đó gõ cửa phòng Gia Vệ càng mạnh hơn, kéo Gia Vệ đang mơ màng tỉnh lại.

Gia Vệ nhìn đồng hồ báo thức ở đầu giường, khi thấy kim đồng hồ chỉ vào :, Gia Vệ vẻ mặt cười khổ.

Lúc bình thường, Vương Cường làm sao có thể dậy sớm như thế, ngày hôm nay sớm như vậy, nhất định là bởi vì tấm chi phiếu vạn tệ kia.

Quả nhiên, Gia Vệ mới vừa mở cửa, Vương Cường đã trực tiếp tiến đến, hỏi:

- Chi phiếu đâu? Cái chi phiếu vạn tệ kia đâu? Ngày hôm qua chúng ta không phải lấy được một chi phiếu vạn tệ sao?

Gia Vệ lấy chi phiếu ra, trực tiếp nhét vào tay Vương Cường, nói:

- Người anh em, có thể bình tĩnh một chút được ko? Mới ba mươi vạn mà mày đã như vậy rồi, nếu như sau này chúng ta kiếm được nhiều tiền, có phải mày sẽ đi nhảy cầu ngay lập tức không?

- Tao không phải là mất bình tĩnh, chỉ là tao muốn xác định có thật là chúng ta đã có được chi phiếu vạn tệ hay không thôi.

Vương Cường trừng lớn hai mắt nhìn chi phiếu, sau đó đưa lại cho Gia Vệ, nói.

Gia Vệ lườm hắn một cái, sau đó nhanh chóng thay đồ, hiện giờ tuy còn rất sớm, nhưng bị Vương Cường làm ầm ĩ như thế, hắn cũng ko ngủ lại được nữa. Thôi thì rời giường, chuẩn bị cách giải thích vụ ba mươi vạn đồng này cho cả lớp đã.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio