U Minh Trinh Thám

chương 363: khôi phục bình thường

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Chị Từ Mẫn, chị đã bị người khống chế!

A Trạch ngồi một bên nói:

- Ở trong đoạn thời gian đó trí nhớ của chị sẽ không được rõ ràng, nhưng chị sẽ chậm rãi hồi phục lại thôi.

- Chị bị người khống chế?

Từ Mẫn sửng sốt:

- Sao lại như thế, em muốn nói là chị bị…

- Phải!

A Trạch gật gật đầu:

- Tuy rằng chúng ta không thể xác định chị bị người hạ chung độc hoặc dùng phương pháp nào khác để khống chế, nhưng gần đây tính tình chị hoàn toàn thay đổi là chuyện không sai. Chị hãy cẩn thận suy nghĩ kỹ lại, hẳn sẽ nhớ được chút dấu vết nào đó!

Từ Mẫn cau mày suy nghĩ, trong đầu hồi tưởng lại những mảnh vụn trong trí nhớ cùng những hành vi cử chỉ của mình trong suốt một tuần nay. Dần dần nàng đều nhớ ra được những hành động của mình đối với đồng sự, mẹ mình, trong lúc làm việc, trong sinh hoạt ngày thường. Những hành động mà nàng đã làm qua đều chậm rãi nhớ lại, toàn thân không khỏi tuôn đầy mồ hôi lạnh.

Thời gian trôi qua nàng càng lúc càng nhớ thật rõ ràng. Nghĩ lại mình lái xe lại có thể xông lên đường dành riêng cho người đi bộ, Từ Mẫn không khỏi cảm thấy thật hoảng sợ. Nếu như lúc ấy nàng đụng phải người nào đó, như vậy cuộc đời này của nàng chẳng phải đã bị hủy diệt hoàn toàn.

- Trời ạ, rốt cục tôi đã làm gì a, tại sao lại có thể như vậy?

Từ Mẫn ôm đầu thống khổ nói.

- Từ khi chị Từ Mẫn có điểm thay đổi kỳ lạ đại khái là bắt đầu một tuần nay!

Diệp Tiểu Manh ngồi bên cạnh nói:

- Nói cách khác là bắt đầu từ đêm hai chúng ta đã đến quán bar kia!

- Nói như vậy chính là do Bối Lạp đã đem chị biến thành cái dạng này!

Từ Mẫn rất nhanh đã khôi phục lại bình tĩnh, bắt đầu phân tích:

- Lúc ấy chị còn chưa quá mức để ý, hiện tại ngẫm lại đối với một người mà mình vừa mới gặp mặt thái độ của Bối Lạp không phải có chút quá nhiệt tình hay sao?

- Đích thật là như vậy!

Diệp Tiểu Manh gật đầu nói:

- Hơn nữa người bị khống chế lại chỉ có một mình chị Từ Mẫn, nhưng vì sao em lại không xảy ra chuyện gì đây?

- Là do ly rượu kia!

Từ Mẫn vỗ đùi chợt tỉnh ngộ:

- Em còn nhớ ly rượu cốc tai mà Bối Lạp bưng tới hay không? Lúc ấy chỉ có một mình chị uống hết, mà em không có uống. Cho nên chỉ có một mình chị bị trúng bẫy của cô ta!

- Hiện tại vấn đề là vì sao Bối Lạp kia phải đặt cạm bẫy với chị!

A Trạch nghĩ nghĩ nói:

- Còn khống chế hành vi cùng tư tưởng của chị, đối với cô ta lại có chỗ tốt gì đây?

- Người đàn ông kia!

Từ Mẫn nghĩ nghĩ nói.

- Nghĩ lại những hành vi của chị trong mấy ngày nay, tựa hồ chuyện gì cũng chỉ nhắm vào người đàn ông kia!

- Người đàn ông nào?

Diệp Tiểu Manh hỏi.

- Chính là người đêm hôm đó đã tranh chấp với Bối Lạp!

Từ Mẫn nói:

- Em còn nhớ không? Là nam nhân có gương mặt dữ tợn cùng đôi mắt hình tam giác đó!

- Không có đi?

Diệp Tiểu Manh bị Từ Mẫn nói mà không hiểu ra sao.

- Nào có nam nhân nào hình dáng như vậy?

- Em không nhớ hay sao? Lúc ấy chị quay trở về xe còn nói qua, nam nhân dùng chiêu bài công ty đĩa nhạc làm ra những hành động xấu xa.

Từ Mẫn nói:

- Lúc ấy nam nhân kia còn đi ngang qua trước mặt em mà…

- Nguyên lai chị nói người kia sao.

Diệp Tiểu Manh nói:

- Không đúng, bộ dạng của nam nhân kia thì gầy yếu, thật vô cùng nhã nhặn, không giống như miêu tả của chị đâu nha!

- Ân? Vậy sao?

Từ Mẫn cau mày:

- Sao lại thế này?

- Bất kể nói như thế nào, mục đích của bà chủ quán bar tên Bối Lạp kia hẳn là muốn nhờ vào tay chị Từ Mẫn để đối phó nam nhân kia.

A Trạch ở một bên phân tích:

- Nhưng cô ta làm sao biết chị có năng lực đối phó người kia đây? Nếu chị chẳng qua là một người phụ nữ bình thường, mà không phải là cảnh sát, như vậy ly rượu kia của Bối Lạp chẳng phải là vô cùng lãng phí hay sao?

- Cho nên nếu nói vậy Bối Lạp nhất định đã biết được thân phận của chị, cho nên đặc biệt đem ly rượu kia tới cho chị uống.

Từ Mẫn nói:

- Hơn nữa cô ta nhất định biết chị sẽ vào quán bar là vì đi tra xét vụ án quỷ dị của Tôn Kiệt. Cô ta cho chị uống ly rượu kia để khống chế hành vi cùng tư tưởng của chị, có thể mượn dùng tay chị đối phó người nam nhân kia, lại đem lực chú ý của chị rời khỏi người cô ta, hơn nữa nếu như chuyện này phát triển kéo dài, rất có thể chị sẽ vì không tìm được chứng cớ phạm tội của người kia mà trong lòng buồn bực cực độ, trực tiếp tìm người kia dùng súng bắn chết hắn. Thật là đáng sợ, lúc ấy khi chị thẩm vấn hắn trong lòng đích xác từng có loại ý nghĩ này, chẳng qua chị còn tồn tại một tia lý trí cho nên nhẫn nhịn được!

- Đích thật là một biện pháp một đá chọi hai chim rất tốt!

A Trạch gật đầu:

- Người đàn bà này tuyệt đối không đơn giản!

- Thế nhưng điều này cũng đã nói rõ trong lòng Bối Lạp nhất định có quỷ!

Diệp Tiểu Manh xen lời nói:

- Vụ án đặc biệt mà chị Từ Mẫn đang điều tra nhất định có quan hệ tới cô ta, cho nên cô ta ra tay trước!

- Tiểu Manh, cô còn nhớ lúc ấy cô nói có gọi điện thoại cho tôi mà không thấy ai nghe điện thoại, nhưng tôi vốn không thu nhận được điện thoại đúng không?

A Trạch nói:

- Tôi hoài nghi bên trong quán rượu kia có một loại lực lượng đặc thù tồn tại, có thể tùy ý tiếp thu hay che chắn tín hiệu của điện thoại di động!

- Nếu là nói như vậy, như vậy có thể giải thích vì sao Bối Lạp biết được thân phận của chị.

Từ Mẫn nói:

- Lúc ấy từng có một nhân viên của chị đi tới quán bar kia điều tra, hắn từng ở đó gọi một cuộc điện thoại cho chị. Hẳn là Bối Lạp vì lần đó nên đã biết được thân phận của chị!

- Nếu chúng ta đã biết rõ thủ đoạn Bối Lạp khống chế chị Từ Mẫn, như vậy chúng ta nên cẩn thận một chút sẽ tốt hơn.

Diệp Tiểu Manh nói:

- Lần sau khi tới đó, ngàn vạn lần không thể uống hoặc ăn bất cứ thứ gì ở trong quán bar kia!

- Thời gian đã trôi qua cả tuần, những manh mối dấu vết theo thời gian trôi qua có chút chậm rãi tiêu tan hết. Tối nay chị sẽ tới quán bar kia lần nữa.

Từ Mẫn đứng dậy, nhưng trên cánh tay lại truyền tới đau đớn khiến nàng không nhịn được lại rên lên một tiếng.

- Không được!

A Trạch lắc đầu:

- Thứ nhất chị không có chứng cớ gì, dù sao chị làm cảnh sát không phải nói chuyện gì cũng cần phải có chứng cớ hay sao? Chị cũng không thể cầm theo đống nước mủ này đi nói với người ta là Bối Lạp đã dùng nó khống chế chị đi!

A Trạch chỉ vào đống nước mủ trên sàn nhà còn chưa tẩy rửa nói:

- Thứ hai, tối nay chị vừa mới hồi phục lại, vô luận trên tinh thần hay thể lực đều không nằm trong trạng thái tốt nhất, làm sao đủ tinh lực đi đấu với người đàn bà kia?

- Phải đó chị Từ Mẫn!

Diệp Tiểu Manh cũng ở một bên nói:

- Em cũng không tán thành chị đi ngay trong đêm nay. Hiện tại chúng ta đang ở ngoài sáng mà Bối Lạp lại ẩn núp trong bóng tối. Lai lịch của chị Bối Lạp đều hiểu thật rõ ràng, mà chúng ta lại không biết một chút gì về cô ta cả, nếu qua loa đi như vậy đúng thật là hành động không được sáng suốt!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio