U Minh Trinh Thám

chương 364: khôi phục bình thường

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Cũng phải!

Từ Mẫn thật ủ rũ ngồi xuống:

- Chị đối với loại chuyện siêu nhiên này căn bản không có chút khái niệm gì, mà Minh Diệu lại đi vắng.

- Chuyện này cứ giao cho em cùng Tiểu Manh đi.

A Trạch nói:

- Em cùng Tiểu Manh nhiều ít đối với loại chuyện này còn có chút kinh nghiệm, chị an tâm dưỡng lại thân thể cho tốt, hai chúng tôi phụ trách tìm ra sơ hở của Bối Lạp!

- Hai người sao?

Từ Mẫn thoáng lặng đi một chút:

- Có thể làm được sao?

- Yên tâm đi!

A Trạch gật đầu:

- Tuy rằng hai chúng tôi kinh nghiệm không nhiều lắm, nhưng dù sao vẫn có được một chút. Hơn nữa chúng tôi còn có một người giúp đỡ mạnh mẽ a!

- Người giúp đỡ? Ai vậy?

Từ Mẫn khó hiểu hỏi.

- Inte thôi!

A Trạch có chút đắc ý nói:

- Hiện tại ở trên mạng việc gì cũng có thể tra xét ra được!

Từ Mẫn nghỉ ngơi một chút, cảm giác không còn gì khó chịu nên mang theo Tiểu Quất lái xe trở về nhà. Sau khi đi xuống lầu nhìn thấy vết xước khó coi trên xe mình, Từ Mẫn chỉ hận không thể lập tức chạy đi bắt lấy Bối Lạp bóp chết cô ta tức khắc.

- A Trạch, cô đang làm gì vậy?

Diệp Tiểu Manh tắm rửa xong đi ra, phát hiện a Trạch đang ngồi trước máy tính làm gì đó.

- Tôi đang điều tra dấu vết bàn tay kỳ quái mà chị Từ Mẫn đã nói.

A Trạch hồi đáp:

- Ngay mắt cá chân của người chết trong mấy vụ án đều có dấu vết bàn tay màu đỏ lưu lại, hơn nữa lúc ban đầu cũng chưa từng phát hiện ra, mà qua mấy giờ sau trên thi thể mới phát hiện được. Tôi cảm thấy đây là một manh mối thật trọng yếu, nếu những người này đều bị bà chủ quán bar kia giết chết, có thể từ đó điều tra ra được người đàn bà tên Bối Lạp kia là loại quỷ quái gì!

- Có kết quả không?

Diệp Tiểu Manh ngồi xuống nhìn thấy một tấm hình hiện ra trên màn ảnh vi tính. Tấm hình này được chụp trong đêm tối, cho nên nhìn thấy thật mơ hồ, lờ mờ có thể thấy được hình dáng của một người. Thân thể nho nhỏ, nhìn qua thật giống như một đứa con nít, nhưng tứ chi lại thật dài. Càng nhìn càng thấy giống như loài khỉ vượn, tuy rằng bộ dáng rất mơ hồ nhưng cặp mắt tản ra ánh sáng màu lam ở trong đêm tối càng thêm có vẻ sáng ngời.

- Đây là vật gì vậy?

Diệp Tiểu Manh bị hình ảnh làm hoảng sợ:

- Khó coi như vậy!

- Thủy hầu tử!

A Trạch nói:

- Tôi hoài nghi là loại quái vật này là hung thủ giết người trong mấy vụ án!

- Thủy hầu tử? Trong nước mà cũng có khỉ sao?

Diệp Tiểu Manh khó hiểu hỏi:

- Khỉ không phải đều ở trên cây sao?

- Có!

A Trạch gật đầu nói:

- Quái vật này còn có địa phương gọi là Thủy Quỷ, bên Nhật Bản còn gọi là Hà Đồng. Bình thường nó sinh hoạt ở trong nước, cũng có khi đi lên bờ. Loại quái vật này có lực lượng thật lớn lại thần bí, có thể ở trong đáy nước xuyên toa thật nhanh giữa những sông ngòi biển cả. Chuyên đem người rơi xuống nước kéo xuống đáy nước khiến cho họ bị ngạt thở tử vong!

- Thật là đáng sợ!

Diệp Tiểu Manh rùng mình:

- Nếu có thứ này ở trong nước, còn có ai dám đi bơi lội đây, ngay cả bờ sông cũng không dám đến gần!

- Vậy thì không đến nỗi!

A Trạch nói:

- Thứ này ở trong nước lực lượng rất lớn, nếu bị nó bắt lấy dù là một nam nhân trưởng thành cũng không phải đối thủ của nó. Chẳng qua thứ này cũng chỉ có thể phát huy được lực lượng khi ở trong nước mà thôi, nếu như lên bờ sẽ không có được loại sức mạnh đó, trở nên rất suy yếu.

- Hung thủ giết người trong vụ án là thứ này sao?

Diệp Tiểu Manh nói:

- Chị Từ Mẫn có nói qua, hai người chết trước đó đều là chết đuối trong biển, đúng là thích hợp với đặc thù của loại quái vật này. Hơn nữa loại quái vật này lại có bàn tay tương tự như trẻ con, còn ưa thích đem chân người ta kéo xuống nước, đích thật là rất giống. Nhưng người chết thứ ba lại bị chết đuối ngay trong phòng tắm của nhà mình a!

- Cho nên tôi cũng không dám quá xác định.

A Trạch thở dài một hơi, hiện tại nàng cũng chỉ có thể tìm được chút tư liệu về loại quỷ quái có hiềm nghi lớn nhất này.

- Đi ngủ trước đi!

Diệp Tiểu Manh vỗ vỗ vai a Trạch nói:

- Thân thể chị Từ Mẫn còn chưa khôi phục, hơn nữa hôm nay cũng đã quá trễ.

- Ân, được rồi!

A Trạch gật đầu, khép lại laptop mà mình mang tới.

- Đêm nay ngủ chung đi!

- Ngủ chung thì được, nhưng không cho phép cô tiếp tục giễu cợt bộ ngực của tôi!

Diệp Tiểu Manh quyệt mồm không chút cao hứng nói:

- Còn nữa, cũng không cho phép tiếp tục sờ tới sờ lui!

- Tôi không có giễu cợt cô nha, tôi chỉ cảm thấy bộ ngực nhỏ của cô thật sự đáng yêu.

A Trạch cười nói:

- Hơn nữa phải mat xa nhiều một chút nó mới lớn lên thôi!

- Di, thật vậy chăng?

Diệp Tiểu Manh cắn đầu ngón tay, nghĩ nghĩ:

- Giống như có chút đạo lý…

- Ha ha, bộ ngực nhỏ thật đáng yêu!

A Trạch thừa dịp Diệp Tiểu Manh không chú ý, kéo mạnh khăn tắm phủ trên người nàng.

- A..chết a Trạch! Xấu lắm!

Diệp Tiểu Manh đỏ bừng cả khuôn mặt:

- Chán ghét, không cho sờ nơi đó a…

Từ Mẫn về đến nhà, ăn chút cơm, lại cảm giác có chút mệt mỏi nên ôm Tiểu Quất chìm sâu vào giấc ngủ. Khó được một đêm ngủ ngon, Từ Mẫn đã có thật nhiều ngày không được thư thái như vậy.

Nhưng lần này nàng cũng không được ngủ thoải mái, chưa đầy sáu giờ sáng, điện thoại của Từ Mẫn đã đột nhiên vang lên, nàng cầm lên nhìn xem, là dãy số của cục cảnh sát.

- Tôi là Từ Mẫn, xảy ra chuyện gì?

Từ Mẫn nhận điện thoại nhỏ giọng nói.

- Đại tỷ, lại xảy ra chuyện. Chị trực tiếp đi tới hiện trường đi!

Trong điện thoại truyền ra thanh âm có chút vội vàng của Tiểu Trương.

- Mẹ lại phải đi công tác sao?

Tiểu Quất bị đánh thức, xoa đôi mắt còn buồn ngủ nói.

- Ân, Tiểu Quất ngoan, thời gian còn sớm, con tiếp tục ngủ thêm đi!

Từ Mẫn nhẹ nhàng hôn lên trán con gái:

- Mẹ phải đi trước, ở nhà trẻ nhớ nghe lời cô giáo, tan học nhớ về nhà sớm một chút, biết không?

- Ân, con biết rồi!

Tiểu Quất nhu thuận gật đầu:

- Tạm biệt mẹ!

Từ Mẫn vội vàng mặc quần áo, đi ra khỏi phòng. Vừa rồi tiếng điện thoại vang lên cũng đánh thức mẹ của nàng, lão nhân gia thường ngủ rất ít, gió thổi cỏ lay cũng sẽ bị đánh thức.

- Sớm như vậy đã phải đi làm sao con?

Mẹ của Từ Mẫn lên tiếng nói:

- Con còn chưa ăn điểm tâm đâu!

- Không còn kịp rồi, lại có vụ án mới xảy ra, con phải nhanh chóng chạy tới.

Từ Mẫn sửa sang lại quần áo một chút, mở cửa. Vừa muốn đi ra ngoài, nàng đột nhiên dừng bước quay đầu lại nhìn mẹ mình có chút áy náy nói:

- Mẹ, hai ngày trước còn vì chuyện vụ án mà tính tình có chút nóng nảy, không phải cố ý làm mẹ buồn, mẹ đừng tức giận!

- Con là con gái của mẹ, tính tình con thế nào chẳng lẽ mẹ không biết?

Trên mặt mẹ Từ Mẫn hiện lên dáng tươi cười hòa ái, nói:

- Mau đi đi, nhớ rõ tranh thủ thời gian ăn chút gì đệm bụng!

- Ân, đã biết!

Từ Mẫn chạy tới dùng sức ôm chặt mẹ mình:

- Mẹ, mẹ đối với con thật tốt!

- Vô nghĩa, mẹ là mẹ của con.

Mẹ của Từ Mẫn sủng nịch vỗ vỗ sau lưng nàng:

- Đi nhanh đi, nếu không coi chừng bị muộn!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio