Thiên tướng biến động.
Xuân Y quan sát thấy hướng gió thay đổi, cũng đã nhắc nhở Tấn Vương và Dương Quan. Nhưng chiến sự cấp bách, không thể không đánh. May sao cơn bão này qua nhanh, Tấn Vương có chuẩn bị trước nên không tổn thất quá lớn.
Chẳng qua khi tiếng kèn lệnh rút quân, hắn phát hiện thiếu mất hai nhóm quân, Dương Quan và Dương Kích vẫn chưa về.
Đội quân của Đào thị đã áp sát biên quan, rục rịch tấn công. Lý Hàn về thành không cởi giáp mà chạy thẳng lên thủ thành, vững như Thái Sơn.
Trong các thân vương tiên hoàng để lại, Lý Miên và Lý Hàn một văn một võ, đều là nhân tài hiếm có.
Có Lý Hàn ở đây, Trường Xà Cốc sẽ khó bị công phá. Lần thất thủ lúc trước gần như đã chọc giận điện hạ rồi.
Nhưng binh lực là để thủ thành, cũng tức là không thể ra ngoài tìm huynh đệ Dương thị được. Xuân Y vốn muốn nhờ vào Dương Quan lập công trước sư đệ, nhưng nay hắn lại để Dương đại công tử lạc mất, e là khó giải thích được.
Nghĩ tái hồi, đợi chiến sự hoãn bớt, hắn đến tìm Lý Hàn. Trong phòng, Tấn Vương vừa ngồi cho quân y băng bó vừa bàn chiến lược với phó tướng và tham mưu.
Nghe nói Xuân Y muốn mượn một toán kỵ binh hóa trang thành đội buôn ra ngoài tìm Dương Quan, ánh mắt vốn lạnh lùng của Lý Hàn tức khắc giống như trời băng tuyết lở.
Lý Hàn: Quốc sư nghĩ đây là đâu? Là Ty Thiên Giám của đạo Xá Uy à?
Tấn Vương là rường cột nước nhà, không thèm che giấu, chỉ kém mỗi viết hẳn lên mặt “mong quốc sư ngoan ngoãn làm đồ trang trí”.
Xuân Y: Huynh đệ Dương thị cùng bặt vô âm tín, chẳng lẽ ta thấy chết không cứu? Vậy ta phải nói sao với Dương lão tướng quân đây?
Lý Hàn: Nói cái gì? Trên chiến trường, sinh tử vô thường, Dương Dụ rất rõ điều này.
Lý Hàn liếc sang: Hẳn quốc sư không rõ việc nhà binh. Nếu không rõ thì khỏi lo làm gì.
Xuân Y xuất thân mồ côi, còn không bằng con cháu nhà nghèo.
Lý Hàn biết rất rõ, Ngự hoàng lật đổ Lý Miên, không khống chế được triều chính, chỉ đành vội vàng nâng đỡ mấy người không có chỗ dựa, để những kẻ không có gia thế này trung thành với hắn.
Huynh đệ Lý Miên, Lý Hàn là người được gửi gắm, trong mắt họ, Xuân Y chẳng khác nào con chó của Lý Dung.
Bị Vương gia ngó lơ, Xuân Y cũng không tức giận. Hắn bị coi thường từ nhỏ rồi, cũng đã quen với cảm giác ấy.
Trong mắt hắn, đám người này đều đáng ghét, nhưng đáng ghét cũng có năm bảy loại. Người như Lý Hàn coi thường hắn ra mặt, nhưng coi thường xong cũng không giẫm đạp lên tôn nghiêm của hắn, thế đã là hòa ái lắm rồi.
Hắn ra khỏi hiên nhà, chợt thấy một bóng dáng mảnh khảnh ngoài cửa. Liễu Ô đứng ngoài cửa, trông ô tiều tụy, vành mắt đỏ bừng. Tin Dương Kích mất tích đã lan truyền rồi.
Hai người nhìn nhau, cùng nhận ra mục đích tương tự. Cô đến chỗ Xuân Y, lễ phép vấn an, đoạn nói: Ta không thể đợi ở đây được.
Trượng phu, đệ đệ lưu lạc bên ngoài, nói sao cũng không thể ngồi đợi.
Xuân Y mỉm cười: Nam Phật tiểu thư, không đợi cũng phải đợi. Đào thị công thành, không có binh mã, ra ngoài chỉ có một đường chết.
Liễu Ô: …Nếu mượn được binh mã thì sao?
Xuân Y: Tiểu thư nghĩ đây là đâu? Là khuê phòng ở phủ Thừa tướng à?
Liễu Ô: …Nữ quyến mượn trang sức ở khuê phòng chỉ cần thẻ bài của ta là được. Mượn binh, cũng chỉ cần “lệnh bài” của Tấn Vương điện hạ mà thôi.
Xuân Y muốn nói lại thôi, hắn chợt nhận ra người phụ nữ này không đơn giản.
Mượn binh rất khó, nhưng cũng không khó đến vậy. Nhất là trong cục diện lúc này, chiến tranh loạn lạc, nhiều việc đều được linh hoạt hơn.
Ví dụ như chỉ cần thủ dụ là điều được một đội kỵ binh hai mươi người.
Phải thử mới biết. Nhưng cái giá của sự thất bại quá lớn.
Truyền quân lệnh giả là tội chết không thể tha, có thể hành quyết tại chỗ.
Hắn còn đang suy nghĩ nên làm thế nào, Liễu Ô đã lấy một tờ thủ dụ trong tay áo ra. Nét chữ trên giấy là của Lý Hàn.
Liễu Ô: Khi tổ chức hôn lễ cho ta và Dương Kích, Tấn Vương có viết lời chúc cho. Ta phòng lại lá thư này theo nét bút trên đó.
Xuân Y: …
Liễu Ô: Ta sẽ phụ trách chuyện này, xin quốc sư mau đi mượn binh. Nếu có chuyện gì có thể nói là bị ta lừa.
Xuân Y: Vậy tiểu thư…
Liễu Ô lắc đầu: Nếu Dương Kích chết, ta không sống một mình.
Cô đưa lá thư cho Xuân Y rồi quay người đi, lướt qua A Phiếm đang tới tìm Xuân Y. Nhìn sắc mặt của quốc sư, A Phiếm không khỏi cười khổ: Tiên sinh mới thấy thứ gì đáng sợ à?
Xuân Y ngẩn ra mãi mới mở miệng: Ngươi không biết đâu, ta sợ gần chết.
…
Trương Dẫn Tố tỉnh lại trong một túp lều xa lạ. Cạnh cậu là mấy binh sĩ Đào thị đang nói chuyện liến thoắng không ngừng.
Hôm qua họ đi theo một đội buôn, tới đêm thì bị kỵ binh tộc Đào thị gần đó đánh cướp. Xem ra thời gian qua Đào thị thắng liền nhiều trận, định bụng tấn công vào thành.
Y và Liễu Chí bị bắt khi tương kế tựu kế đêm qua, Đào thị thấy họ là người ngoại tộc thì rất hào hứng. Vua Đào thị hạ lệnh chiêu mộ người trong quan để học tập về lối sống trong quan. Sĩ nông công thương cần cả, nếu có phản thần nào đầu quân sẽ có ưu đãi lớn.
Người Đào thị bắt bọn họ về đi nhận thưởng, sau khi xác nhận thân phận, nếu đúng là văn thần trong quan thì sẽ được đưa đi gặp vua.
Trương Dẫn Tố biết bập bõm tiếng Đào thị, có thể hiểu lời bọn họ. Mấy binh sĩ này đang ngồi quanh ăn thịt khô, bàn chuyện lần này có thể đón vương tử về không.
Liễu Chí: Mấy tên này đang bô lô ba la gì đấy?
Nó kiệt sức ngồi cả ngày, mắt bắt đầu mờ đi. Không phải vì lười, mà là vì mệt.
Cách bản thể quá xa, thân thể này có thể chạm giới hạn bất cứ lúc nào.
Trương Dẫn Tố cắt cổ tay cho nó uống ít máu. Liễu Chí uống hai ngụm thì ngủ luôn, gục trán trên cổ tay y.
Trương Dẫn Tố cho nó dựa vào màn để ngủ thoải mái hơn. Đột nhiên người trong lều xôn xao, hình như đám binh sĩ nghe được tin gì kích động lắm, nhao nhao chạy ra cửa.
Trương Dẫn Tố đi theo, tiếng người ồn ã, có người đang hoan hô, cũng có người gào thét. Y nghe loáng thoáng giữa những tiếng ồn, có người nói, “vương tử của chúng ta sắp về rồi”.
…
Dương Quan gần như đoán được thế cục ngay tức khắc. Không phải hai người bị bao vây, mà là Dương Kích dẫn theo kỵ binh Đào thị.
Dương Kích vẫn ngồi trên ngựa, những người Đào thị kia không tấn công hắn, thậm chí đang đợi hắn ra lệnh xử lý Dương Quan thế nào.
Dương Quan: Là đệ…
Vì lần bại trận đó khiến Dương Kích sợ hãi làm việc cho Đào thị, hay vì Dương Kích đã về phe Đào thị mới cố ý thua trận lần trước?
Nhưng lý do là gì? Hắn nhận được lợi ích gì?
Dương Quan: Đệ muốn làm gì?
Không ai đáp lại.
Một người Đào thị nói vài câu với Dương Kích, hỏi hắn xử lý người này thế nào. Dương Kích nghe hiểu được một từ trong đó, là “vương tử”.
Mẹ ruột của Dương Kích là một thị nữ của Dương Dụ, không rõ thân phận, không qua lại với người khác trong nhà.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Nói Lời Chia Tay Với Quá Khứ
2. Thư Tình Bí Mật Của Thái Tử
3. Hóa Bướm
4. Cách Một Khoảng Sân
=====================================
Mọi người chỉ biết sau một lần Dương Dụ chiến thắng trở về, nữ nhân đó xuất hiện, là được lão đem về.
Nếu Dương Kích là vương tử của Đào thị, vậy nữ nhân đó là ai?
Hắn đăm đăm nhìn mặt đệ đệ, ngũ quan khác với mọi người trên gương mặt đó như đang ám chỉ sự thật nào đó…
Dương Dụ bắt công chúa của Đào thị trên chiến trường về, giấu trong phủ.
Đào thị hỏi lại Dương Kích lần nữa, nhưng Dương Kích không ra lệnh giết Dương Quan. Nhưng không đợi hắn quyết định, Dương Quan đã lao về phía hắn, kéo hắn xuống ngựa đánh nhau trước khi mọi người phản ứng lại.
Kỵ binh của Đào thị kéo hai người ra, từ đầu tới cuối, Dương Quan không nói gì. Có người đã hết kiên nhẫn, muốn giết Dương Quan, đến tận lúc này Dương Kích mới ngăn cản.
Hắn lệnh những người kia thả Dương Quan đi. Đợt tấn công tiếp theo sắp bắt đầu, chỉ cần Dương Quan trốn về ải Trường Xà Cốc là có thể thoát nạn.
Sau đó, có tố cáo mình cũng chẳng sao.
Đám kỵ binh hộ tống Dương Kích rời đi. Dương Quan đứng giữa cát vàng, giọng nói như rỉ máu vang lên: Dương Kích, về với đại ca đi.
Dương Kích cưỡi ngựa đi một quãng. Đến khi quay đầu lại, bóng người kia đã không còn giữa cát vàng.
…
Lính Đào thị lùi lại sau đợt tấn công đầu tiên, đợt tấn công thứ hai sắp bắt đầu.
Dương Kích thay trang phục Đào thị trong lều, tham gia lần tấn công thứ hai cùng lão tướng Bách Mục. Lý Hàn thủ ải Trường Xà Cốc là nơi hiểm yếu, quan ải dài và hẹp. Họ từng công phá một lần và có được chiến thắng ngắn ngủi.
Phá được một lần ắt phá được lần hai.
Kỵ binh giẫm lên cát vàng, tràn vào khe sâu như nước chảy trên cát. Theo tình báo, hàng phòng thủ của quân Tấn chưa khôi phục lại từ đợt tấn công đầu tiên, họ có thể tranh thủ tấn công đánh thẳng tới thành.
Song, họ thấy một bóng người sừng sững nơi cửa cốc. Hắn không trốn vào trong mà thủ một mình tại đó, giáp vàng bào đỏ phủ kín bụi.
Chiến giáp kinh qua trăm trận chiến, cùng tướng quân ra trận một mình.
Dương Kích đứng phía xa, ngẩn ngơ nhìn kỵ binh Đào thị tràn vào cốc. Không có kỳ tích một mình đánh địch nào, kỵ binh nhấn chìm ánh hào quang cuối cùng của chiến giáp, san phẳng mọi ký ức.