Xuân Y đạo nhân nay đã là quốc sư, nhận lệnh Ngự hoàng đến “giúp đỡ sư đệ”.
Vừa gặp mặt, Liễu Chí đã sợ xù cả lông, nấp ra sau Trương Dẫn Tố như cầu gai. Xuân Y cười như gió xuân: Ngươi là thứ vẫn luôn quấy lấy sư đệ ta sao?
Xuân Y: Ta là sư huynh của Phụng Tuyết, ngươi không cần sợ ta, ta từng gặp rất nhiều thứ giống như ngươi.
Liễu Chí: Thật… thật không?
Nó dè dặt dịch tới gần Xuân Y, thậm chí còn có thêm đôi mắt nhỏ lấp lánh xuất hiện trong bóng đen, tò mò nhìn hắn.
Trương Dẫn Tố thót tim, vừa định ngăn cản thì một tiếng gào thét vang lên, bóng đen ô uế vọt lên trời, tức thì biến thành một con thú lớn che trời, đánh về phía Xuân Y. Mà đạo nhân vẫn luôn thân thiết ôn hòa kia cũng trở mặt cùng lúc đó, tung hai mươi tư ấn Thiên Cương ra khỏi tay áo, muốn đánh tan nó trong một chiêu…
Tiếng nổ vang dội vang lên ngoài cửa Liễu phủ, khí trong khí đục va vào nhau, Thiên tướng trên trời cũng chấn động, trút một cơn mưa ngắn ngủi.
Người sống xung quanh đều bị đánh thức, chạy ra ngoài xem. Chỉ thấy nửa bên cổng phủ sập xuống, một cái hố rộng chừng mấy chục thước xuất hiện trên đất, chỉ còn duy nhất hai nơi bình yên vô sự…
Một là bên cạnh xe ngựa nơi A Phiếm đứng được gió lạnh vờn quen, ngăn cản hết thảy những thứ bẩn thỉu; bên còn lại là chỗ Trương Dẫn Tố, y được bao phủ bởi một bóng đen khổng lồ, tuy mặt đất xung quanh sụp đổ song nơi y đặt chân vẫn không mảy may tổn thất gì.
Người Liễu phủ trợn mắt há miệng nhìn cảnh tượng này. Xuân Y vẩy sạch máu trên tay, mỉm cười nhìn họ.
Xuân Y: Quốc sư tới cũng không biết đường tiếp đón sao? Dọn dẹp phòng ở đi, ngay lập tức.
Xuân Y: Đạo tiếp khách còn không biết cũng dám xưng là nhà giàu quan to, bủn xỉn thật.
…Khác với Trương Dẫn Tố, Xuân Y là trẻ mồ côi được môn phái thu nhận, không có gia thế gì.
Nghe nói hắn từng bị ức hiếp nhiều bề, cũng vì vậy mà xưa nay người này luôn không ưa mấy kẻ nhà cao cửa rộng trên đời.
Trương Dẫn Tố từng nhiều lần bị hắn bắt nạt. Khi vừa rời xa gia đình đến đạo Xá Uy núi Sở, y đã nghĩ sư huynh với nụ cười như gió xuân này là người lương thiện và ôn hòa.
Đến khi bị hành hạ đến sống đi chết lại, y mới biết người này là kẻ khẩu Phật tâm xà ăn thịt người xong còn nuốt cả xương.
…
Xuân Y quốc sư vào ở trong Liễu phủ, phụng mệnh trừ tà cho Liễu Ô.
Liễu Thừa tướng vinh hạnh vô cùng, nghĩ mình tìm được cứu tinh rồi. Hơn nữa sự có mặt của Xuân Y bỗng chốc áp chế Liễu Chí phần nào, cho nên Liễu Ô cũng “chuyển biến tốt” hơn.
Dù là vậy, Xuân Y cũng không hoàn toàn hiểu rõ về Liễu Chí. Sức mạnh của thứ ô uế này vượt ngoài tưởng tượng, nếu muốn loại trừ bằng sức mạnh, e sẽ phải trả giá rất đắt.
Nhưng hắn cũng nhận ra thứ ô uế này chỉ có thể hoạt động trong Liễu phủ. Thế là việc đầu tiên hắn làm là sắp xếp cho A Phiếm ở bên ngoài phủ, sau đó gọi Trương Dẫn Tố ra ngoài nói chuyện.
Triều Dương Lâu vốn đầy ắp khách vào ban ngày đã được dẹp sẵn vì sự có mặt của quốc sư, không phận sự miễn vào.
Tên tùy tùng đi theo trình thực đơn của quán ăn cho chủ nhân, Xuân Y khoát tay, bảo A Phiếm nhận: A Phiếm, chọn mấy món ngươi thích đi.
A Phiếm gọi mấy món điểm tâm nhẹ, một nửa là Trương Dẫn Tố thích ăn, một nửa là món Xuân Y thích.
Xuân Y thấy thế, song lại không vạch trần. Hắn nhấp một chén trà, giọng nói thản nhiên lẫn ý cười: Sư đệ, muốn chết cũng đừng dùng cách này chứ.
Trương Dẫn Tố: Bệ hạ nói sao ta làm như vậy, không thẹn với lòng.
Xuân Y: Hắn muốn đệ không thẹn với lòng à? Hắn chỉ muốn không thẹn với lòng mình thôi. Liễu Thừa tướng ngồi trên cao, điều tra gì mà không được, sao lại kéo dài tới tận giờ?
Xuân Y: Nhanh tay mới được việc, không đủ nhanh bị cuốn vào rắc rối thì chỉ có nước ném dao, hoặc là châm mồi lửa, đốt hết cả đi.
Trương Dẫn Tố: Ta sẽ không làm mấy chuyện đó.
Xuân Y: Thế thì đệ hãy làm việc đệ muốn là được. Xem tiếp cái này đi.
Hắn đẩy một cuốn trục sang, Trương Dẫn Tố mở ra đọc, bên trong viết về chuyện doanh trại biên cương biển thủ quân lương.
…Nghi tướng lĩnh dưới trướng Tấn Vương Lý Hàn biển thủ quân lương, bệ hạ lệnh Xuân Y điều tra rõ.
Hồ sơ này đã có không ít manh mối rồi, chỉ thiếu bước thu lưới nữa thôi. Lý Dung lại hạ chỉ lệnh Xuân Y tiếp quản mớ rắc rối ở Liễu phủ, điều Trương Dẫn Tố đi giải quyết nốt vụ biển thủ quân lương.
Trước khi đi, y vẫn phải giải quyết thứ ô uế kia giúp Xuân Y.
Ý của Lý Dung rất rõ ràng. Hắn đã hết kiên nhẫn với Trương Dẫn Tố, thậm chí bắt đầu nghi ngờ Trương Dẫn Tố có thật sự trung thành với mình không.
Lá thư mật thứ hai Xuân Y mang tới gần như đã cho hắn một chiêu trí mạng.
Có người tố cáo cha Trương kéo bè kết phái, vẫn còn qua lại với Lý Miên. Chuyện này nặng hay nhẹ thì phải xem lần này Trương Dẫn Tố thể hiện thế nào.
Nếu khiến bệ hạ sinh nghi, e Trương gia sẽ bị nhổ tận gốc trước cả Liễu gia.
…
Trên đường về, A Phiếm hỏi thăm y tình hình của Lý Miên.
Sau chuyện huyết thư lần trước, Lý Miên bị đưa vào cung, cầm tù trong lãnh cung, cổng cung khóa chặt không cho ai vào thăm nom.
Tấn Vương nóng nảy, thẳng tay dâng thư chỉ trích Lý Dung “làm loạn luật pháp”. Bệ hạ cảm thấy nếu vậy thì Tấn Vương sẽ là người “chấn chỉnh pháp luật” rồi, bèn lệnh Xuân Y phái người điều tra hắn.
Vừa tra, thì phát hiện doanh trại nào dưới trướng Tấn Vương cũng có chuyện biển thủ quân lương.
Nhưng nói cho đúng thì cứ hễ điều tra bất cứ quân doanh nào cũng sẽ có chuyện này, chứ không chỉ riêng doanh trại của Tấn Vương.
Chẳng qua Lý Dung đã tra ra được rồi, hơn nữa còn muốn mượn nó làm khó Tấn Vương.
Trương Dẫn Tố cũng lo cho A Phiếm. Xuân Y không phải người dễ gần, y lo A Phiếm sống với hắn không ổn.
Nhưng kết quả ngoài dự liệu, Xuân Y rất thích y, đi đâu cũng dẫn theo. Hắn chỉ đợi có thời cơ là sẽ thay đổi thân phận cho A Phiếm, dùng đạo Xá Uy tạo ra một lai lịch sạch sẽ cho y, yên tâm giữ lại bên cạnh.
Thế cũng tốt.
Dù trước kia Trương Dẫn Tố không phục Xuân Y tới mức nào, y cũng không thể không thừa nhận mình thua sư huynh cả ở phương diện khôn khéo và thủ đoạn. Nhưng chỉ có người như vậy mới có thể thuận buồm xuôi gió trong xã hội này.
Trong Liễu phủ, Liễu Chí đợi y đến sốt cả ruột.
Hiện giờ trong phủ có trận pháp Thanh Thánh của Xuân Y, nếu muốn tỷ tỷ giả bệnh tiếp, nó phải dốc sức chống lại luồng thanh khí này. Nhưng vậy thì có một vấn đề… Khi nó dốc hết sức, nó rất khó bảo đảm mình có thể giữ sức mạnh ô uế ở trạng thái “giả bệnh”.
Nói không chừng chỉ cần dùng quá sức, Liễu Ô sẽ…
Liễu Chí thấy y quay về thì lập tức quấn lấy: Hay là cho tỷ ấy khỏi nhé?
…Xuân Y đến khám bệnh trừ tà cho Liễu Ô, nếu Liễu Ô khỏi bệnh, có phải tên quốc sư đáng ghét này sẽ cút đi không?
Liễu Chí: Đợi ta rút hết sức mạnh trên người tỷ ấy về, hừ, ta sẽ nuốt chửng tên kia luôn…
Trương Dẫn Tố không đáp lời, trông có vẻ mệt mỏi, y chậm rãi đi dọc hành lang.
Liễu Chí: Ngươi cũng mệt rồi à? Con người vô dụng thật. Liễu Ô không thể bệnh mãi thế này được, nếu không sẽ bệnh thật mất.
Liễu Chí: Trước đây mẹ nói với ta, Liễu Ô rất thông minh, rất gan dạ. Nếu sau này ta hết cách có thể nói thật với tỷ ấy, nhờ tỷ ấy giúp ta.
Liễu Chí: Ôi, tỷ tỷ chỉ có mỗi một chỗ không tốt là được đàn ông thích quá, chưa ở với ta được bao năm đã chạy theo người khác rồi. Không gả không được ư? Hai tên kia không thể đến nhà ta ở sao?
Liễu Chí: Con người các ngươi phiền phức quá… Thôi mặc, tỷ ấy đi lấy chồng cũng tốt, tránh xa ta mới sống được lâu hơn.
Liễu Chí: Có lúc ta cũng muốn cứ ngủ đi cho lành. Ngủ một giấc đến khi mọi người chết hết, ngủ hẳn vài trăm năm… Trước đây ta cũng từng ngủ rất lâu, không biết là mấy chục năm hay mấy trăm năm nữa…
Liễu Chí: Nhưng ta cũng muốn chơi với ngươi, ngươi khác bọn chúng, ngươi không sợ ta cũng không chán ghét ta. Ta cảm thấy ngươi còn ghét một vài người hơn ta nữa.
Liễu Chí: Đúng không? Ngươi không cãi lại là ta nói đúng rồi, đúng không?
Liễu Chí cười khúc khích: Thích chơi với ta thì nói thẳng đi, ta sẽ rủ lòng từ bi cho ngươi sống thêm mấy năm… Nói đi chứ.
Liễu Chí: Trương Dẫn Tố, ngươi sẽ không lừa ta đâu đúng không? Ta nhận ra đấy.
Liễu Chí: Ngươi sẽ không lừa ta đâu, đúng không?
Nó bơi ra phía trước, đột nhiên, Xuân Y xuất hiện bên ngoài cửa vòm. Người kia cầm một thanh kiếm dài màu lưu ly trong tay, thanh khí tràn ra từ thanh kiếm, đổ ập về phía ô uế…
Liễu Chí lập tức lùi lại, quay người trốn về phía Trương Dẫn Tố. Nhưng nó lại nhìn thấy sau lưng Trương Dẫn Tố là một thanh kiếm Hoàng Kim, thân kiếm dán đầy bùa.
Ánh mắt người này nhìn nó lạnh lùng như người xa lạ.
Với người bình thường, khoảnh khắc tới đây như có làn gió xuân ấm áp thổi quanh; hoa cỏ trong vườn nở rộ, nửa đầu trời âm u bừng sáng. Có thứ hơi thở lạnh lẽo nào đó chiếm cứ trong căn nhà này quanh năm bỗng tan biến.
Giữa Trương Dẫn Tố và Xuân Y, bóng đen ô uế kia tuyệt vọng co lại, chỉ còn một mảng nóng rực hơi bốc khói xanh, ngoài ra thì chẳng còn gì khác.