Về phần Trầm Trọng Sơn, Triệu Nhị Ngưu đi rồi, hắn liền bắt đầu an bài chính sự.
Lan Sĩ Thành ngồi phía bên thượng vị tinh tế phẩm trà, thỉnh thoảng liếc đôi mắt dài nhỏ, như có chút đăm chiêu, Dịch Tử Văn liếc mắt nhìn Trầm Trọng Sơn đang đứng trước cửa sổ, tùy tay gõ gõ chiết phiến.
“Trọng Sơn, ngươi thật muốn làm như vậy?”
Trầm Trọng Sơn quay đầu lại, nghiêm mặt, khẩu khí nghiêm túc khẳng định.
“Ta chỉ có thể làm như vậy, nếu không hắn nhất định sẽ không dễ dàng buông tha!”
Lan Sĩ Thành đi tới, chống tay tỳ bên cửa sổ.
“Nhưng dù sao hắn cũng là thái tử, thế lực trong triều không nhỏ, huống chi hiện tại lại thêm một cái Cẩm Ngọc cung, ngươi có nắm chắc?”
“Cẩm Ngọc cung còn chưa đáng để ta bỏ vào mắt, bọn họ có lợi hại cỡ nào cũng sẽ không là đối thủ của Tuyệt Trường môn!”
“Sư phụ ngươi tới đây?”
Trầm Trọng Sơn quay lại trước bàn, đặt ngón tay lên phong thư ám vệ Tam gửi đến.
“Ừ, cho nên chúng ta không cần lo lắng Cẩm Ngọc cung.”
“Ngươi bức hạ hắn, vậy sau này định thế nào?”
Dịch Tử Văn hỏi.
Trầm Trọng Sơn giương mắt, quyết tuyệt.
“Đưa Lục đệ lên ngôi, sau đó quy ẩn.”
“Cái gì?”
Lan Sĩ Thành bật đứng lên, mặt nhăn mày nhíu.
“Vân Phong làm thái tử? Vậy không phải là đẩy hắn vào đống lửa sao?”
Dịch Tử Văn trợn trắng mắt.
“Thế mới nói ngươi dùng để làm gì a! Ngươi nghĩ thử coi! Lục hoàng tử lên ngôi, còn không phải dựa vào ngươi?”
Lan Sĩ Thành ngẫm nghĩ, nhất thời cười tươi như hoa.
“Đúng rồi, sao ta lại không nghĩ đến chứ!”
“Vậy ngươi tính làm như thế nào?”
Lại quay sang hỏi Trầm Trọng Sơn.
“Ta đã phái ám vệ truyền thư cho Uông Tử Lăng, nói vậy hắn chắc chắn sẽ nguyện ý hợp tác cùng chúng ta!”
Dịch Tử Văn cùng Lan Sĩ Thành không hiểu, đồng loạt hỏi vì cái gì, Trầm Trọng Sơn nắm chặt phong thư trong tay, dung nhan tuyệt mỹ tràn đầy ý cười.
“Hỏi thế gian tình là gì a!”
─────────
Tiễn Dịch Tử Văn cùng Lan Sĩ Thành ra khỏi cửa, Trầm Trọng Sơn đi về phía gian phòng Triệu Nhị Ngưu từng ở, ngồi trên giường, ngẩn người nhìn căn phòng trống rỗng.
“Đã ba ngày rồi, ngươi liệu có nhớ ta không?”
Thầm cười khổ, nằm xuống giường,
“Ta nhớ ngươi, rất nhớ ngươi!”
Khát vọng mãnh liệt đốt cháy cõi lòng, thật muốn đem ngươi gắt gao ôm vào trong ngực, hôn ngươi, vuốt ve tấm lưng rắn chắc của ngươi, nhìn ngươi thẹn thùng đỏ mặt cùng ánh mắt trốn tránh, thật muốn thật muốn!!!
Nhắm mắt lại, hồi tưởng đủ loại biểu tình trên mặt Triệu Nhị Ngưu, nhếch môi mỉm cười, “Điện hạ, phủ thái tử phái người truyền tin!”
Ngoài cửa có người đến báo. Trầm Trọng Sơn mở mắt.
“Vào đi.”
Hạ nhân kia liền khom lưng tiến vào, dâng thư, Trầm Trọng Sơn phất tay, hạ nhân kia tức khắc lui xuống.
Mở thư ra.
[Giờ Dậu, Hàn Sơn tự ngoài thành.] (giờ dậu: -h)
Vung tay lên, tro tàn phiêu phiêu trong không khí.
Giờ Dậu, hoàng hôn buông xuống, chân trời xa xa một mảnh đỏ rực, ráng chiều chiếu rọi mái chùa Hàn Sơn tự, trong tự thanh tịnh vắng lặng, thỉnh thoảng một con bồ câu trắng bay qua, tạo cảm giác như thế ngoại đào tiên. Một cơn gió nhẹ lướt qua, phảng phất mang theo hương hoa lan dịu nhẹ, tiểu hòa thượng trông cửa dụi dụi mắt, đến khi lại mở mắt ra, liền thấy một người đứng cách đó không xa, nhất thời sững sờ, thầm nghĩ không lẽ là tiên tử hạ phàm, bạch y phất phới theo gió, phong thái như tiên nhân giáng trần, một đầu tóc đen thuận gió tung bay, làm nổi bật ngọc diện phong hoa tuyệt đại, ý cười trên môi như ẩn như hiện, tròng mắt trong suốt thủy nhuận, quyến rũ mê người. Trầm Trọng Sơn nhìn tiểu hòa thượng há hốc mồm nhìn mình, liền nhớ tới bộ dáng ngốc nghếch của Triệu Nhị Ngưu lần đầu gặp mặt, không khỏi bật cười, mặt mày cong lên, thật là một bức tuyệt sắc!!!
Khi Uông Tử Lăng đến đó đúng lúc nhìn thấy cảnh này, trong kinh diễm cũng hiểu được vì sao Trầm Thiên Vũ mê luyến hắn đến vậy, trong lòng dâng lên hận ý, nhún chân vài bước đã đứng trước mặt Trầm Trọng Sơn.
“E là nữ tử khắp thế gian cũng không có người nào có dung nhan tuyệt mỹ hơn hoàng tử a!”
Uông Tử Lăng mở miệng đã hàm ý châm chọc, Trầm Trọng Sơn hận nhất là người khác so sánh hắn với nữ tử, nhưng giờ phút này hắn không những không tức giận, ngược lại mỉm cười.
“Cung chủ nói đùa!”
“Không biết Nhị hoàng tử có chuyện gì muốn nói với tại hạ.”
“Trầm mỗ hôm nay hẹn cung chủ tới đây, là muốn cùng cung chủ nói về chuyện của thái tử.”
Sắc mặt Uông Tử Lăng tức thì trầm xuống.
“Nói chuyện gì! Nói Thiên Vũ luyến mộ ngươi?”
“Đó không phải là điều ta muốn, ta vẫn luôn coi hắn là huynh trưởng, nay đến nước này cũng là hắn bức ta!”
Uông Tử Lăng trầm mặc, hắn đại khái đoán được Trầm Trọng Sơn muốn hắn làm gì.
“Ngươi muốn ta mang Thiên Vũ về Cẩm Ngọc cung?”
Trầm Trọng Sơn gật đầu.
“Ta sẽ tạo cơ hội, khiến mọi người nghĩ rằng thái tử đã chết!”
Uông Tử Lăng trầm tư, nhìn mây màu lờ lững trên đỉnh núi xa xa.
“Hắn sẽ hận ta.”
Trầm Trọng Sơn nghênh gió mà đứng, sợi tóc tung bay che khuất một phần dung nhan, nhẹ giọng nói.
“Sẽ không, thái tử chỉ là không hiểu tình cảm của mình, hắn nghĩ yêu thương đối với ta là yêu, nhưng đó chỉ là do hắn chưa gặp người hắn yêu thật sự mà thôi.”
Uông Tử Lăng ngoái đầu nhìn lại.
“Người ấy sẽ là ta phải không?”
Trầm Trọng Sơn mỉm cười, lướt đi vài dặm, thanh âm trầm thấp truyền lại.
“Có lẽ.”
Liền không thấy thân ảnh, chỉ còn lại một mình Uông Tử Lăng đơn độc đứng đó, hai mắt dõi về phương xa khẽ lẩm bẩm.
“Có lẽ..có lẽ…có lẽ sao?”
Khóe môi nhếch lên cười khổ, trong lòng lại thầm hạ quyết định, cho dù là hận cũng muốn giữ ngươi ở bên ta mãi mãi…