Triệu Nhị Ngưu về nhà được vài ngày, nhưng không biết vì sao, thường cảm thấy thiếu thiếu gì đó, tỷ như lúc ăn cơm không có người ngồi bên gắp thức ăn cho mình, không có người giúp nhặt xương khi ăn cá, không có người lau mỡ bên miệng, không có người đút điểm tâm khi ăn xong; lúc ngủ thì không có người kéo chăn, lúc lạnh không có người ôm ấp, lúc nhàm chán cũng không có người chỉ cho mình xem những thứ thú vị, Triệu Nhị Ngưu biết, người này đối với hắn mà nói thật sự rất quan trọng, trong lòng Triệu Nhị Ngưu cũng hiểu rất rõ.
“Đi thì cũng đã đi rồi, hắn sẽ không tìm ta.”
Triệu Nhị Ngưu nhìn mặt trời dần hạ về phía tây, lầm bầm lầu bầu, lấy trân châu trong ngực ra.
“Hơn nữa hai chúng ta đều là nam nhân, là không đúng!”
Vuốt ve một lát lại bỏ vào ngực, ngẩn người nhìn phía trước.
Lúc này Trầm Trọng Sơn đang ở thư phòng, chợt nghe ngoài cửa có tiếng bước chân vội vàng, sau đó lập tức thấy một người xông tới.
“Nhị ca!!!”
Trầm Vân Phong gào to, Trầm Trọng Sơn miễn cưỡng giương mi.
“Làm sao vậy?”
Trầm Vân Phong sải bước dài tới trước mặt Trầm Trọng Sơn, chống hai tay xuống bàn, tức giận nói.
“Ngươi muốn hại đại ca?”
Trầm Trọng Sơn nhìn Lan Sĩ Thành theo sau chạy vội tới, vẻ mặt ảo não, bất giác thấy buồn cười.
“Lan đại nhân thật sự là bên gối êm tai a!”
Trầm Vân Phong đỏ mặt tía tai, xấu hổ không biết nên nhìn chỗ nào, nhưng vẫn còn chút lý trí, giữ chặt Nhị ca hỏi dồn.
“Nhị ca, ngươi vì cái gì muốn hại đại ca!”
“Không phải hại, chỉ là bất đắc dĩ.”
“Cái gì bất đắc dĩ? Ngươi muốn phế thái tử vị của đại ca, đó là tạo phản a!!”
Trầm Trọng Sơn thở dài, kéo Vân Phong ngồi xuống.
“Vân Phong, ngươi không hiểu, nếu ta không làm như vậy, chỉ sợ sớm hay muộn có một ngày ta sẽ giết hắn, nhưng hắn cũng là thân ca ca của ta!”
“Đúng vậy, đại ca đối với ngươi tốt như vậy, vậy tại sao ngươi lại muốn hại hắn?”
Trầm Trọng Sơn không mở miệng, im lặng cầm chén trà nhấp một ngụm, Trầm Vân Phong lắc lắc tay hắn, vội la lên.
“Nhị ca!!!”
Lan Sĩ Thành kéo Trầm Vân Phong về phía mình, lặng lẽ ghé sát vào tai hắn nói vài câu, Trầm Vân Phong lập tức biến sắc.
“Sao có thể như thế! Đại ca đối nhị ca!!! Sao có thể như thế, sao có thể!!!”
Trầm Trọng Sơn cười khổ, thầm nghĩ: Sao lại như thế ư? Nhưng hắn chính là đã làm như vậy!
Trầm Vân Phong lại đi đến trước mặt Trầm Trọng Sơn.
“Nhưng vậy thì liên quan gì đến việc hại đại ca?”
Trầm Trọng Sơn nhìn đệ đệ đơn thuần của mình, không biết nên trả lời như thế nào, sững sờ nhìn cái chén trong tay.
Lan Sĩ Thành ôm Trầm Vân Phong muốn đi ra ngoài, nhưng Trầm Vân Phong còn chưa có được đáp án, sao có thể ngoan ngoãn theo hắn chứ?
“Vì cái gì a? Nhị ca? Liên quan gì a? A!!! Lan Sĩ Thành, ngươi mau buông ra!!!”
Trầm Trọng Sơn vẫn im lặng, hồi lâu mới nói một câu.
“Đại ca ngươi đã điên rồi, nếu hắn thành Hoàng thượng, ta nhất định sẽ không thoát khỏi tay hắn.”
Một trận gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, tóc đen bay tán loạn, khiến người tỉnh táo, ngoái đầu nhìn lại, phong thư trên bàn vẻn vẹn chữ còn chưa ráo mực: [Mười lăm tháng tám, săn bắn trường.]
Bỗng nhiên, từ thư phòng bay ra một con bồ câu, hướng thái tử phủ.
──────────
Mười lăm tháng tám, trời quang nắng ấm, gió thu nhè nhẹ, khu vực săn bắn của hoàng thất đầy ắp người vây quanh, trên đài cao là chúng tần phi, hoàng tử, công chúa, chính giữa là một người độ tuổi trung niên, anh khí túc mục, thân mặc kim hoàng long bào, chính là hoàng đế Đại Yên.
Đám đông một hồi xôn xao náo động, chen chân hướng ra phía ngoài, chỉ thấy Trầm Trọng Sơn xuống ngựa ở bên ngoài trường săn, được ám vệ bảo hộ đi vào trong.
Một thân bạch y bất nhiễm bụi trần, tóc đen quấn gọn phía sau, mặt tựa đào hoa, mắt thủy ẩn tình, môi đỏ răng trắng, mỗi nơi đi qua đều lưu lại mùi hương thoang thoảng, xa xăm tiêu hồn, thu hút lòng người.
Đại quan quý nhân, công tử tiểu thư, thị vệ binh sĩ, ai ai cũng không khỏi kinh diễm ngây người, bốn chữ ‘hoạt sắc sinh hương’ còn e là dơ bẩn mỹ mạo của Nhị hoàng tử.
Trầm Thiên Vũ lập tức đứng lên, kinh ngạc nhìn Trầm Trọng Sơn từ dưới đài bước tới, trong lòng vạn phần kích động, hai mắt tràn đầy nhiệt tình như lửa.
Trầm Vân Phong hết nhìn Nhị ca rồi lại nhìn Đại ca của mình, tâm tình ngổn ngang trăm mối, không cách nào giải tỏa.
“Nhi thần bái kiến phụ hoàng, mẫu hậu.”
Trầm Trọng Sơn quỳ lạy.
“Trọng Sơn, đến bên ai gia đi.”
Hoàng hậu xinh đẹp vẫy vẫy Trầm Trọng Sơn, vẻ mặt hoàng đế cũng đầy từ ái.
Trầm Trọng Sơn ngồi bên cạnh hoàng hậu, tùy hoàng hậu nắm tay hỏi.
“Trọng Sơn, đã lâu cũng không đến thăm ai gia, không lẽ là đã quên ai gia rồi?”
Hoàng hậu mân môi như tiểu hài tử, hai mắt bất mãn long lanh ngấn nước.
“Nhi thần yêu nhất là mẫu hậu, sao lại có thể quên mẫu hậu được, chỉ là đã nhiều ngày bận rộn không có thời gian thôi.”
Hoàng hậu vừa nghe lời này, cười khanh khách, đánh tay con mình một cái.
“Ngươi chỉ khéo nịnh! Ai da, thật không biết ngươi dùng cái miệng này mê chết bao nhiêu hảo cô nương.”
Trầm Trọng Sơn cười khẽ ra tiếng, thầm nghĩ cô nương thật không có, có tên đại ngốc tử là được.
Dù sao cũng là con mình, thấy hắn như vậy, hoàng hậu vội vàng hỏi.
“Không lẽ là vừa ý cô nương nhà nào rồi?”
Trầm Trọng Sơn chỉ cười không nói, gật gật đầu.
Hoàng hậu cao hứng, hớn hở mừng rỡ như tiểu nữ tử.
“Ai nha, rốt cục ai gia cũng sắp được ôm tôn tử rồi, liền trông cậy vào ngươi, đại ca ngươi không chịu cưới, làm ai gia nôn nóng muốn chết.”
Hoàng hậu xuất thân từ thứ dân, khi nói chuyện không bao giờ giở giọng trịch thượng.
Trầm Trọng Sơn vẫn không nói lời nào, bởi vì chuyện này hắn cũng không có chỗ phản đối a! Nếu Triệu Nhị Ngưu có thể sinh đứa nhỏ, vậy quả thực chính là chuyện lạ ngàn năm có một.
Còn Trầm Thiên Vũ lại thực khẩn trương, nhìn Trầm Trọng Sơn đứng trước mặt, khoảng cách gần kề như vậy, tưởng niệm dâng trào khiến hắn như muốn phát cuồng, sắp không thể kiềm chế được nữa, bèn vội vàng đi qua.
“Trọng Sơn!”
Trầm Trọng Sơn nghiêng đầu nhìn, nụ cười nhu hòa tức khắc biến thành cười lạnh.
“Đại ca.”
“Ai nha, Nhị ca, ngươi mau tới đây, hôm qua Lan Sĩ Thành cho ta cái này thú vị lắm, ngươi mau đến xem xem.”
Trầm Vân Phong thấy đại ca đến chỗ nhị ca liền kêu to lên một tiếng, nhanh nhanh chóng chóng chạy tới kéo Trầm Trọng Sơn rời đi.
Trầm Thiên Vũ chưa nói được đôi câu thì Trầm Trọng Sơn đã đi mất, trong lòng một mảnh mất mát, nhìn bóng dáng xa xa, hai mắt sôi trào khát vọng.
Ở chỗ ngồi của quan lại dưới đài cao, Lan Sĩ Thành phù trán đau đầu nhìn Trầm Thiên Vũ, Dịch Tử Văn hắc hắc cười gian hai tiếng.
“Biết ngay là ngươi không dùng được gì, chuyện này cũng đi nói cho Lục hoàng tử? Vậy không phải tự chui đầu vào rọ sao!!!”
Lan Sĩ Thành quay đầu híp mắt, dung nhan xinh đẹp đầy vẻ tính kế.
“Ai…! Kia không phải là Tư Mã tướng quân sao? Nữ tử đang nói chuyện với hắn là ai a! Thật đúng là một tiểu mỹ nhân a!!!”
Dịch Tử Văn lập tức quay đầu, không thể nào!!! Tên ngốc to con Tư Mã Huy đang đỏ mặt cùng một nữ tử xinh đẹp chuyện trò vui vẻ, gương mặt anh tuấn tức thì chuyển hóa thành hàn sương, Tư Mã Huy ngốc nghếch không biết đại nạn sắp tới, còn ngượng ngùng gãi gãi đầu.
“Ngươi thật đúng là vô dụng a! Tư Mã tướng quân đi kiếm ‘phở’ ăn? Không lẽ công lực ngươi không được tốt? Ta có thuốc hay, vừa khéo tặng cho Thừa tướng dùng?”
Dịch Tử Văn trầm mặt, nghiến răng nghiến lợi.
“Tư Mã Huy, ngươi muốn chết!!!!”
Đứng lên liền bước nhanh về phía Tư Mã Huy, xa xa, ngốc tử to con Tư Mã tướng quân rùng mình một cái.
Sau lưng là Lan Sĩ Thành đắc ý cười tươi.