Phiên ngoại (Diêu Chân)
Vào năm Thánh ân mùa đông chí thứ tám, Tiêu Quyết chết trong lãnh cung lạnh lẽo.
Vài năm trước, vào một ngày nọ hắn điên cuồng treo lên cây mận đã chết khô từ lâu ở lãnh cung, hét lên muốn gặp Thẩm Ương Ương, nhưng bị thị vệ tuần tra dùng tên bắn bị thương ở eo, khiến suốt phần đời còn lại của hắn chỉ có thể nằm liệt trên giường, lưng đầy vết lở loét, đau đớn sống không bằng chết.
Cung nhân báo hắn chết trong trạng thái vô cùng khủng khiếp, hỏi ta có muốn đến xem hắn không?
Cổ tay cẩm bút của ta hơi khựng lại, một giọt mực chu sa rơi xuống nền giấy tuyên thành đỏ rực như máu, ta vung tay nói:
“Không cần, chôn cất đi”
Khi người hầu lui ra, gió tuyết lạnh lẽo ngoài cửa cũng thừa cơ hội xông vào trong chính điện, đem ánh nến trên bàn khẽ lay động muốn tắt.
Ta sững sờ nhìn ngọn nến và đột nhiên nhớ lại vị hoàng tử hào hoa phong nhã nhiều năm về trước.
Đối với chúng ta, hắn là hoàng tử đang bị đàn sói bao vây không người bảo hộ, còn ta là nữ nhi của một vị quan ngũ phẩm.
Vào mùa xuân năm đó, Lục hoàng tử đứa con được vô vàn sủng ái của Tiên đế đã trêu ghẹo suýt chút nữa đẩy ta xuống hồ. Khi đó Tiêu Quyết đã cưỡi một chiến mã băng qua khu rừng và chỉ dùng một mũi tên đã cứu lấy mạng ta.
Điều này khiến ta rung động, thêu diệt nên một giấc mộng uyên ương không rời.
Mối quan hệ của chúng ta bắt đầu bằng sự gặp gỡ bất ngờ và kết thúc bằng sự bi thương.
Lan Nhân Nhứ Qủa – Vốn không thể thay đổi.
Nhiều năm trôi qua, khao khát với quyền lực đã khiến mọi người đều thay đổi.
Ta mở ngăn tủ bí mật dưới ghế ngồi, lấy ra tập bản thảo dày cộp bên trong đặt dưới ánh nến. Những góc sổ đã quăn lại nhuốm màu ố vàng, cho thấy nó đã được lật qua lật lại vô số lần trong nhiều năm qua.
Khi đó, ta cầm những bản thảo này đau lòng hỏi Thẩm Ương Ương vì sao lại chọn mình.
Nàng ấy chỉ nói rằng vì Thẩm Thanh nói ta và Tiêu Quyết là thiên chi kiều tử của thế giới này, và ta là người có khả năng thắng cuộc cuối cùng.
Ta cười chế nhạo “Ngươi không sợ ta sẽ nói cho Tiêu Quyết biết tất cả cốt truyện và giao ra bản thảo của Thẩm Thanh, từ chối mong muốn của ngươi sao?”
“Ngươi sẽ không” Ánh mắt của Thẩm Ương Ương tràn đầy kiên quyết, nàng nhìn về phía bụng ta “Diêu Chân, những chuyện xảy ra với trưởng tỷ của ta, rồi lý do vì sao Tiêu Quyết lại đồng ý với yêu cầu của ta cho ngươi uống thuốc phá thai”
“Ngươi không sợ hắn sẽ hoài nghi mình giống như với tỷ tỷ của ta sao?”
“Ngươi không sợ hắn tâm địa rắn rết, bề mặt giả bộ yêu thương sau lưng tính toán trừ khử ngươi”
“Hiện giờ có lẽ khó, nhưng đến ngày sinh nở việc chết trong lúc sinh không phải quá bình thường sao?”
“Diêu Chân, chuyện này do ngươi quyết định, tiến lên thì sống, lui lại thì chết”
“Hơn nữa, ngươi nợ ta cái này”
Nàng cởi áo ra để lộ vết bỏng trên vai cùng vết sẹo trên eo do mũi tên cắm vào.
“Đây là vết thương do thanh xà rơi xuống vai ta khi Lục hoàng tử trói ta lại trong ngôi chùa đang cháy nhằm đe dọa Tiêu Quyết”
“Đây là vết thương do Lưu Nha để lại trong cuộc hỗn loạn khi Tam hoàng tử dùng ta làm mồi câu để dụ Tiêu Quyết vào hội săn bắn vào mùa thu”
“Đây chỉ là hai trong số vô vàn vết thương”
“Tất cả điều này chỉ bởi vì cái danh ta là nữ nhân mà Tiêu Quyết yêu nhất”
Nàng ấy cười và hỏi “ Nhưng ngươi cũng biết không phải là ta đúng không?”
“Diêu Chân, hắn sử dụng ta để bảo vệ ngươi khỏi tai họa”
“Và ngươi giúp hắn lừa dối ta”
“Diêu Chân, chúng ta gần như đã trở thành bằng hữu”
Đúng vậy, chúng ta gần như trở thành bằng hữu.
Cho dù đã nhiều năm trôi qua, Diêu Chân vẫn nhớ như in đôi mắt cực kỳ trong trẻo của Thẩm Ương Ương, chỉ cần nhìn một cái cũng biết trong lòng nàng nghĩ gì.
Nhưng Tiêu Quyết nói “A Chân, nàng phải cẩn thận với Thẩm Ương Ương, nàng ta là một nữ nhân độc ác, sau khi vào phủ rất có thể sẽ làm hại nàng”
Vì vậy, ta đã nghi ngờ rằng đôi mắt đó chỉ là ngụy trang và luôn cẩn thận cảnh giác với nàng ấy.
Hắn cũng nói “A Chân, nàng biết ta đang ở trong một tình thế khó khăn, ta muốn nàng giúp ta diễn một vở kịch”
Tiên hoàng hậu chết trẻ, Tiên hoàng đế sủng ái Lục hoàng tử, các hoàng tử khác thì luôn ngấp nghé ngai vàng.
Hắn nói bây giờ hắn cần dựa vào Thẩm Ương Ương nên cần ta giúp đỡ.
Hắn là phu quân, là tín ngưỡng, là nam nhân mà ta yêu hết lòng hết dạ. Xuất phát từ sự tin tưởng mù quáng ta nghe theo lời hắn nói, hành động theo những gì hắn chỉ.
Theo lời Thẩm Ương Ương tại thời điểm đó trong đầu ta là não tàn yêu đương.
Hơn nữa, Thẩm Ương Ương là kẻ thứ ba xen vào giữa ta và Tiêu Quyết, vì vậy bản thân ta cũng nảy sinh ý đồ thù địch với nàng.
Vào thời điểm đó ta nghĩ việc lừa dối Thẩm Ương Ương vốn không hề sai.
Nhưng đến khi kết thân với nhau, ta mới cảm thấy Thẩm Ương Ương thật sự không phải giả ngu mà thật sự rất ngây thơ.
Nàng thích ứng vô cùng chậm với lối sống kinh thành, rõ ràng là xuất thân từ gia đình quan lại nhưng đối với lễ nghi và phép tắc lại không biết gì cả, chứ đừng nói đến việc xoay sở ứng đối với gia quyến, nữ nhân trong phủ.
Lúc đầu, ta luôn ghi nhớ lời nhắc nhở của Tiêu Quyết và chỉ bàng quan đứng nhìn Thẩm Ương Ương phạm lỗi rồi bị người khác chỉ trích.
Lần đáng nhớ nhất là vì ở trong phủ quá buồn chán Thẩm Ương Ương lặng lẽ trốn ra ngoài chơi dù lượn nhưng khi hạ cánh lại bị mắc kẹt trên cành cây.
Trùng hợp khi đó ta lại hẹn một số hoàng tử và phi tần đi dâng hương, khi đi đến khu rừng phía trước lại nhìn thấy Bảo Trân cùng một vài cung nữ lo lắng nhảy nhót phía dưới một cái cây.
Thẩm Ương Ương vẻ mặt đau đớn nói “Làm sao bây giờ, một lúc nữa những người kia sẽ đi qua đây, dù ta có che mặt lại cũng đâu có ích lợi gì?”
Ta lúc đó dở khóc dở cười, cảm thấy sao cô nương ngốc nghếch như vậy lại có thể là nữ nhân ác độc được?
Vội vàng tìm người giải cứu nàng, nếu không sẽ có kẻ lòng bất chính lấy cớ này để chỉ trích Tiêu Quyết, nói hắn quản gia không nghiêm, người nhà không tuân thủ phép tắc, làm suy giảm danh tiếng hoàng gia, như vậy không tốt.
Sau lần đó khoảng cách giữa ta và Thẩm Ương Ương trở nên gần gũi hơn.
Ta sợ nàng sẽ gây ra những sự cố lớn hơn làm mất mặt và gây rắc rối cho Tiêu Quyết nên bắt đầu dạy nàng lễ nghi, kể cho nàng các cách ứng xử với những gia đình huân quý ở kinh thành, giúp nàng ấy làm quen với cuộc sống trong phủ thái tử.
Còn Thẩm Ương Ương thì có rất nhiều trò mới lạ, có lúc nàng sẽ kể ta nghe những câu chuyện mà Thẩm Thanh kể cho nàng.
Nhưng nói thật, cho dù có tiếp xúc nhiều với nàng ấy ta vẫn khó lòng buông bỏ cảnh giác.
Suy cho cùng ta vẫn là nữ nhân hẹp hòi, thiếu lòng bao dung với người khác, mặc dù Tiêu Quyết nhiều lần khẳng định hắn chỉ là đùa giỡn, nhưng thấy phu quân mình đầu gối tay ấp với nữ nhân khác ta vẫn khó tránh lòng ghen tỵ
Sau này ta nhìn thấy một câu trên bản thảo của Thẩm Thanh.
Tình yêu là giữa hai người, có quyền ích kỷ, có quyền chiếm hữu.
Bởi vậy, tuy tam thê tứ thiếp là chuẩn mực trong thế giới này, không ghen tuông gọi là đức hạnh của nữ nhân nhưng vẫn có rất nhiều người ca tụng “ Một đời một kiếp một đôi”
Ta còn nhớ ngày đó vì sự ghen tuông nên lặng lẽ tìm đến dự hôn lễ ở Giang Nam, Thẩm Thanh khi đó nhìn thấy ta liền nhanh chóng lôi ta đến phòng tân hôn vạch trần thân thế của Tiêu Quyết. Nàng ấy không một chút sợ hãi chỉ mong muốn mang Thẩm Ương Ương rời đi.
Trong quan điểm của Thẩm Thanh, cả đời chỉ có một đôi mới xứng có tình yêu.
Thẩm Thanh nghĩ rằng muội muội của mình nên có được tình yêu tốt nhất, thay vì mắc kẹt trong cung cấm, cả đời bày mưu tính kế để có được chút tình yêu hèn mọn của nam nhân và ngày đêm lo lắng sợ muội muội bị thất sủng.
Kể từ đó, ta vô cùng ghen tị với Thẩm Ương Ương, luôn có người tỷ tỷ như Thẩm Thanh ở bên không còn gì lạ khi Thẩm Ương Ương được nuôi nấng như đóa hoa ngây thơ non nớt chưa trải sự đời như vậy.
Sau đó ta hỏi Thẩm Ương Ương có hối hận vì yêu Tiêu Quyết, hối hận năm đó không cùng Thẩm Thanh rời đi?
“Ừ, ta ghét bản thân mình” Thẩm Ương Ương đáp.
Trên thực tế, Thẩm Thanh không nghĩ rằng Tiêu Quyết sẽ tìm đến đây vì cốt truyện mà chỉ cho rằng vì mình thay đổi vận mệnh của Thẩm Ương Ương nên gây ra hiệu ứng cánh bướm, thế giới tự động thay đổi cốt truyện cho Tiêu Quyết xuất hiện ở Giang Nam.
Cho dù lúc đó Thẩm Ương Ương có đi cùng Thẩm Thanh, thì cốt truyện sẽ tiếp tục thay đổi, vận mệnh giữa ba người họ vốn dĩ không thể thay đổi, dù dùng cách nào nàng ấy cũng sẽ không thể trốn thoát.
Thẩm Thanh sớm muộn gì cũng phải rời đi, nàng ấy sẽ không thể nào đi theo Thẩm Ương Ương cả đời, cho nên chỉ có thể trực tiếp đối diện nó thì tốt hơn.
Hơn nữa, Tiêu Quyết là nam chính, thậm chí còn là hoàng đế tương lai, việc đó hắn đã ẩn ý đề cập đến tương lại như vậy với phụ thân và ca ca của nàng ấy.
Thẩm Ương Ương và Tiêu Quyết đã bái thiên địa rồi tiến vào động phòng, hắn gửi cho nàng ấy lệnh bài yêu cầu sớm nhập cung làm phi, nếu Thẩm gia đắc tội hắn lúc này thì không phải là phương án tốt.
Thẩm Ương Ương không phải Thẩm Thanh, suy nghĩ của nàng ấy vẫn bị thế giới này bó buộc, cuối cùng chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.
“Khi đó ta cho rằng chỉ cần không làm những điều độc ác như trong cốt truyện, ta, ngươi và hắn có thể bình an vô sự, vận mệnh bi kịch sẽ không xảy ra”
Khi Thẩm Ương Ương nói những điều này, bản thân nàng ấy toát ra sự tự ti, thậm chí tự ghê tởm bản thân.
“Thực ra, ta vẫn không rõ tình yêu ta dành cho Tiêu Quyết là tình cảm thực hay là tiểu thuyết điều khiển”.
Nhưng cốt truyện thực sự có thể điều khiển tình cảm của chúng ta?
Trong cốt truyện từ đầu đến cuối Tiêu Quyết chưa bao giờ yêu Thẩm Ương Ương.
Có lẽ Tiêu Quyết không nhìn thấy rõ, nhưng ta có thể thấy ngay từ lần đầu tiên Thẩm Ương Ương bước vào phủ, ánh mắt say đắm của Tiêu Quyết dành cho nàng ấy khiến ta sợ hãi.
Mùa thu năm đó, khi Tiêu Quyết cõng Thẩm Ương Ương người bê bết máu, khi ta hoảng hốt định bắt lấy tay hắn, ta có thể cảm nhận được tay hắn run rẩy đến mất kiểm soát, lúc này ta nhận ra mặt hắn còn tái nhợt hơn ta rất nhiều.
Hắn đứng bên ngoài lều của Thẩm Ương Ương, ta không thể hiểu được vẻ mặt đang vô cùng giãy dụa giữa sợ hãi và đấu tranh của hắn.
Cho đến sau cái chết của Thẩm Thanh, cuối cùng ta cũng hiểu Tiêu Quyết đang đấu tranh và sợ hãi điều gì.
Ban đầu ta nghĩ rằng Tiêu Quyết sử dụng Thẩm Ương Ương để nhắm vào phụ thân nàng ấy là Thẩm đại nhân, lúc đó đang phục sự hậu viện hoàng cung.
Khi đó, ta vẫn thắc mắc vì sao hắn không cưới Thẩm Thanh, vì rõ ràng nàng ta được Thẩm đại nhân coi trọng hơn.
Sau này, ta biết rằng là do hắn không thể kiểm soát được những người như Thẩm Thanh.
Thẩm Thanh là một người lý trí và thông minh, mang theo trí tuệ vượt thời đại nhưng lại thờ ơ với danh lợi, dù nàng có bị ép buộc như vậy, sau khi trốn thoát vẫn có thể sắp xếp chu toàn cho những người của Thẩm gia.
Điểm yếu duy nhất của nàng là Thẩm Ương Ương.
Không ngờ sự thật lại phũ phàng như vậy.
Ta đã chứng kiến đôi mắt ngây thơ chỉ sau một đêm nhuốm màu thù hận, rồi chứng kiến cảnh Thẩm Ương Ương gieo một chiếc gai nhọn vào lòng ta và Tiêu Quyết.
Thẩm Ương Ương đã thành công.
Ta và Tiêu Quyết nghi ngờ, cảnh giác lẫn nhau. Nàng ấy hời hợt tâng bốc ta vì cốt truyện và bản thảo của Thẩm Thanh. Còn ta dựa vào những sự tin tưởng này để tự bảo vệ bản thân.
Mỗi khi ngủ chung giường, ta đều không ngủ được, luôn lo lắng không biết Tiêu Quyết có giết mình trong lúc ngủ hay giam cầm mình như đã làm với Thẩm Thanh.
Ta ngày đêm sống trong lo lắng và khiếp sợ.
Điều đáng buồn hơn là vào ngày ta sinh nở, Tiêu Quyết thật sự muốn bỏ mẫu giữ hài tử. Nhưng đến cuối cùng hắn lại không thành công.
Lần này không được, lần sau thì sao?
Ta cảm thấy đau lòng không còn cách nào phải tự tạo thế lực cho mình, đồng thời tranh giành quyền lực với Tiêu Quyết. Đúng như Thẩm Ương Ương nghĩ, ta với Tiêu Quyết kẻ sống người chết.
Ta biết rằng Thẩm Ương Ương ghét mình, ghét ta vì lừa tình cảm của nàng, ghét ta cùng Tiêu Quyết liên hợp lừa dối nàng ấy.
Ta cũng ghét Thẩm Ương Ương, đặc biệt là khi nàng ấy biết rõ cốt truyện gốc, biết rõ tình yêu của ta và Tiêu Quyết là một đời một kiếp.
Đó là tình yêu mà hắn hứa hẹn cho ta, người vốn chỉ sống trong khuê phòng, hi vọng Tiêu Quyết sẽ luôn nhìn mình nhiều hơn một chút.
Nhưng bây giờ, ta với Tiêu Quyết chỉ có thể là đối thủ, cuộc sống của chúng ta mỗi ngày là bày mưu tính kế hạ gục đối phương, làm gì còn thứ gọi là tình yêu trong sách.
Tầm nhìn của ta dần dần rộng hơn, những âm mưu càng lúc càng lớn, suy nghĩ dần dần vượt xa so với thế giới này.
Ta nhận ra sự biến hóa của bản thân, trái tim dần trở nên lạnh lùng cứng rắn.
Thậm chí có thể bình tính lên kế hoạch ám sát Tiêu Quyết và Thẩm Ương Ương.
Ta nghĩ mình đã học được cách tàn nhẫn.
Nhưng cuối cùng Tiêu Quyết nhận ra hắn yêu Thẩm Ương Ương, cảm thấy nực cười, hối hận vì những gì đã làm với nàng ấy.
Cuối cùng hắn cũng đã có điểm yếu, cho phép ta lợi dụng nó.
Vào cái đêm tiễn Thẩm Ương Ương rời đi, ta đã nghĩ đến việc git chết nàng ấy.
Không phải vì ghét Thẩm Ương Ương đã phá hỏng tình yêu của ta, khiến ta nhận ra mình không phải người quan trọng nhất.
Mà là Thẩm Ương Ương đã đọc tất cả bản thảo của Thẩm Thanh, với trí tuệ vượt nhân loại khi đó có thể làm rung chuyển cả một triều đại. Đây cũng là lý do khiến Tiêu Quyết tham lam và sợ hãi Thẩm Thanh.
Nhưng lúc giương cung,ta vẫn mềm lòng.
Ta không phải Tiêu Quyết, dù việc tranh đấu bao nhiêu năm đã xóa sạch sự yếu đuối ngày xưa, nhưng ta vẫn không muốn bản thân trở thành người như hắn.
Ta muốn đánh cược với tư cách và địa vị của Thẩm Ương Ương sẽ không dính vào lợi ích và danh vọng mà những bản thảo đó có thể đem lại.
Nhưng ta vẫn hẹp hòi, không muốn để Thẩm Ương Ương tự do sau khi trả thù, mà “cái chết” của Tiêu Quyết cần một lời giải thích, mà Thẩm Ương Ương chính là một người thích hợp nhất để gánh tội.
Mười năm sau khi giam cầm Tiêu Quyết, ta đã giành lấy ngai vàng từ chính con trai của mình và lên ngôi hoàng đế.
Cuối cùng ta cũng ngôi lên ngai vàng lạnh lẽo đó, dù cho xung quang ta có bao nhiêu người, ban thưởng hết cho bao nhiêu nam sủng nhưng ta vẫn thấy cô đơn khủng khiếp.
Ta nhận ra mình không còn ai để tin tưởng, dù xung quanh có bao nhiêu quan hệ nhưng mấy ai có thể đối xử với ta thật lòng.
Cho dù đó có là hài tử, phụ mẫu hay tỷ muội, thậm chí là nam nhân yêu thích cũng có ai có thể cùng ta tâm sự.
Hoàng đế trên cao vốn định sẵn là cô độc.
Ta đột nhiên nhớ đến Thẩm Ương Ương.
Tuy không phải bằng hữu.
Nhưng ta cảm thấy chỉ cần có Thẩm Ương Ương ở bên, ta sẽ không ngại hâm một bình rượu, thoải mái tâm sự không chút kiêng kỵ.
Ta muốn nghe những câu chuyện mà nàng đã gặp trong hành trình du ngoại của mình, những điều mà cả đời ta cũng không bao giờ thấy được.
Ta muốn than thở với nàng ấy những mệt mỏi mà mình đã phải chịu trong vòng xoáy quyền lực bạo năm qua.
Ta nhớ mình đã từ hỏi Thẩm Ương Ương, không sợ ta sẽ lợi dụng trí tuệ vượt thời đại gây hại cho thiên hạ sao?
Thẩm Ương Ương nói “Trưởng tỷ đã từng nói điều khó nhất với một người nắm trong tay quyền lực là [Nội thánh ngoại vương, đao trong tay, trong lòng có phật]”
“Hãy nhìn Tiêu Quyết, phương pháp lên ngôi của hắn là điều mà ngươi với ta đều khinh thường. Nhưng trong lòng dân chúng không biết chuyện thì hắn là một hoàng đế tốt, có thể khiến cho dân chúng đủ cơm ăn áo mặc”
Hắn đối xử với ta, ngươi và quan thần bằng những âm mưu thủ đoạn, nhưng lại đối xử với dân chúng như một vị minh quân.
“Ngươi là nữ nhân, vốn dĩ muốn nắm quyền đã không dễ dàng, cho dù có thắng cũng chỉ là nhất thời, nếu muốn vĩnh viễn thì so với hắn ngươi càng phải càng nỗ lực tốt hơn, giỏi hơn rất nhiều nếu không nhất định sẽ bị ngã xuống”
“Tiêu Quyết đã không đạt được đến [Nội thánh ngoại vương]”.
“Diêu Chân, ngươi cảm thấy mình sẽ thua hắn sao?”
Khi đó, ta đã cười nhạo nàng “Thẩm Ương Ương, ngươi thật tham lam, muốn ta giúp ngươi báo thù, lại không muốn manh danh tội nhân của triều đình”
Bây giờ, ta muốn hỏi nàng xem bây giờ nàng đã thấy những điều ta làm hay chưa.