Phiên ngoại (Thẩm Thanh)
Thẩm Ương Ương là một người khá phiền phức còn thích làm nũng.
Nhưng khi nhận ra điều đó thì viên kẹo mạch nha này đã dính chặt vào ta không thể nào dứt ra được.
Lần đầu tiên xuyên vào cuốn tiểu thuyết máu chó này, ta thật sự coi mọi người chỉ là những trang giấy.
Đứng ngoài quan sát và không muốn tham gia vào bất kỳ điều gì.
Chỉ cần như vậy thì khi ta rời đi cũng sẽ không có bất kỳ điều gì khiến bản thân phải bận tâm.
Nhưng muội muội của ta, người được định sẵn là một nữ nhân độc ác lại bắt đầu dựa dẫm ta kể từ khi mới sinh ra.
Mỗi lần con bé khóc, phụ mẫu và ca ca ta không một ai dỗ được, chỉ đến khi ta ôm con bé vào lòng nó mới nín.
Thật kỳ lạ, đứa trẻ đang khóc nức nở lại im lặng nín khóc mỗi khi ta ôm nó.
Không còn cách nào khác ta trở thành bảo mẫu bất đắc dĩ của nàng, nhìn con bé dần dần lớn lên, từ một Thẩm Ương Ương bé bỏng cho đến khi chập chững những bước đi đầu đời.
Lần đầu tiên con bé mở miệng là gọi “Tỷ tỷ”
Sau này, mỗi khi tiểu tử này quấy phá đều sẽ dùng đôi mắt to tròn đen nháy như quả nho nhìn ta chằm chằm, dùng giọng nói non nớt kêu “trưởng tỷ” khiến trái tim ta mềm nhũn.
Thẩm Ương Ương khiến ta nhận ra mọi người ở đây đều có máu thịt, có sinh mệnh là người sống chứ không phải chỉ là những dòng chữ do tác giả viết ra.
Ta không thể thờ ơ được nữa, bắt đầu cố gắng thay đổi vận mệnh của con bé.
Đó là tiểu muội bé bỏng quý giá của Thẩm Thanh, là một tay ta cưng chiều nuôi nấng, làm sao ta có thể trơ mắt nhìn con bé có kết cục bi thảm như vậy?
Cũng may Thẩm Ương Ương được ta nuôi dạy rất tốt, con bé hiền lành, trong sáng, không mưu mô thủ đoạn, hoàn toàn khác xa với nhân vật nữ phụ độc ác trong cuốn tiểu thuyết.
Nhưng thật không may, kế hoạch đã thất bại, ta đã chết trong vòng tay của Thẩm Ương Ương.
Ta vốn cho rằng, khi mình bỏ lỡ ngôi sao băng đó, ta sẽ không bao giờ có cơ hội “về nhà”, và sẽ chết trong cuốn tiểu thuyết này.
Không ngờ ta biến thành linh hồn.
Trên thực tế, Thẩm Thanh mang trong mình sự oán hận, muội muội yêu quý của nàng bị Tiêu Quyết lừa gạt, cho uống thuốc tuyệt tự, để lại một vết thương không bao giờ lành được.
Nhưng ta sợ Thẩm Ương Ương không thể đánh bại được Tiêu Quyết, vì vậy trước khi chết ta đã yêu cầu con bé không được trả thù.
Nhưng đứa muội muội ngốc nghếch mà ta nuôi nấng, nên ta biết rõ con bé chưa bao giờ là một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời,
Qủa nhiên, sau khi thành quỷ, ngày nào cũng trôi nổi lơ lửng trên không trung, chứng kiến Thẩm Ương Ương tìm cách báo thù cho ta.
Nhìn nàng bị giam cầm trong lãnh cung, nhìn nàng bắt tay với Diêu Chân, cuối cùng chiếm lấy giang sơn của Tiêu Quyết và rời khỏi kinh thành.
Sau này, con bé bỏ đi cái tên Thẩm Ương Ương và sử dụng cái tên Thẩm Thanh khi nói chuyện với người khác.
Thẩm Ương Ương vẫn ngốc nghếch như vậy, con bé dùng cách này để có thể tưởng nhớ đến tỷ tỷ của mình.
Hơn mười năm sau đó, ta vẫn luôn ở bên cạnh con bé, cùng băng qua sa mạc, cùng thám hiểm đại dương, cùng nàng đi chu du khắp thiên hạ.
Chúng ta cùng nhau ngắm sao và ngắm hoàng hôn, trải qua vô số sương gió, mưa bão cùng tuyết rơi.
Con bé ngốc nghếch đó cũng đã bắt đầu nhuốm màu của năm tháng, nhưng lại vẫn luôn lẻ loi một mình.
Ta thực sự rất lo lắng, sợ con bé sẽ mãi lang thang cô độc, sợ già đi không có ai nương tựa.
Nhưng ta cũng biết, thế giới này vốn không bao giờ có sự công bằng với nữ nhân, một nữ nhân không thể có con lại còn đã từng một lần lầm lỡ thì không có tư cách nối dõi tông đường.
Mỗi khi nghĩ đến điều đó ta hận không thể biến thành nữ quỷ xé xác Tiêu Quyết thành từng mảnh.
Sau này, khi Ương Ương ba mươi tuổi, nàng nhận một bé gái mười một tuổi về làm con nuôi, đặt tên Thẩm Niệm.
Lần đầu tiên Thẩm Ương Ương đưa Thẩm Niệm ra biển, ngôi sao băng mang ta đến thế giới này đã lướt qua bầu trời đêm.
Ta đột nhiên ý thức được, mình đã ở thế giới này hơn ba mươi hai năm, cứ mười sáu năm sao băng sẽ vụt qua một lần, và đây đã là lần thứ ba.
Cùng với mọi người, ta lặng lẽ nhìn về hiện tượng thiên nhiên bí ẩn này, và đột nhiên nhận ra linh hồn mình dần dần trở nên trong suốt.
Vào giây phút cuối cùng trước khi biến mất, ta nhìn thấy đôi bàn tay Thẩm Ương Ương nắm chặt lấy tay Thẩm Niệm, cuối cùng ta đã có thể nhẹ nhõm rời đi.
Cũng tốt, sau này ta không thể ở bên cạnh con bé ngốc nghếch này nữa, thì ít nhất cũng có người khác ở bên.
Khi mở mắt ra lần nữa, ta đã quay trở lại thế giới thực.
Trong cuốn tiểu thuyết đã là hơn ba mươi hai năm, còn thực tại mới chỉ có hơn tháng.
Điều đâu tiên khi thức dậy là ta mở trang web tiểu thuyết và tìm cuốn sách đó.
Nội dung cuốn tiểu thuyết đó đã thay đổi rất nhiều cũng không có gì khác so với những gì ta đã trải qua.
Ta lật đến trang cuối, muốn xem kết cục của Thẩm Ương Ương sau khi ta rời đi.
Nhưng cuối truyện lại chỉ có một đoạn ngắn:
[ Tiểu sử về Thẩm Thanh: Thẩm Thanh, quê ở Lâm An, con gái lớn của Thẩm gia, trẻ tuổi, thông thái, trí tuệ phi thường....Du ngoạn khắp thế giới suốt mười lăm năm, vẽ lên “Bản đồ thế giới” và dâng nó cho Thánh Nhân hoàng đế. Điều này khiến hoàng đế vui mừng khôn xiết, cho người tìm kiếm tung tích nàng khắp nơi nhưng không tìm thấy dấu vết, chỉ nghe nói nàng đã đi qua biển Đông, điều này khiến hoàng đế vô cùng tiếc nuối.]
Cô nương ngốc nghếch tên Thẩm Ương Ương đã hoàn toàn biến mất, chỉ để lại cái tên Thẩm Thanh lưu danh sử sách trở thành một dấu ấn không thể xóa nhòa trong lịch sử của thế giới đó.