CHƯƠNG
Giữa trưa hôm sau, trong một gian phòng trang nhã tại Tụ Tiên Lâu ngập đầy men say chếnh choáng.
“Ngọc Lang, chuyện biểu muội thành thân gạt ngươi là ngu huynh không phải. Nhân duyên trời định, vốn không do người. Ngươi nếu muốn trách. . . . . .”
Khuôn mặt Tôn Nhuận uống đến đỏ au. “Tử Du huynh, ngươi từ khi nào trở nên dài dòng như vậy. Ngọc Thiền tiểu thư nhân phẩm tựa tiên nhân, ghét kẻ bất tài như ta cũng là chuyện thường. Nếu gả cho ta, đó mới là xúi quẩy cả đời. Đến đây, ngươi phải uống hết chén này, rót đầy vào!”
Lưu Phác không biết làm sao, vì thế cũng cùng uống. Đầu lưỡi Tôn Nhuận dần dần bắt đầu mất kiểm soát.
“Tử Du ~~, mồng tám tháng này ngươi thật muốn thú tỷ tỷ ta về nhà?”
Lưu Phác tự rót một chén rượu, uống cạn. “Ý của gia phụ muốn nhân lúc sang năm thi cử thì thành thân trước. Đều là chuyện sớm muộn, chi bằng làm sớm một chút.”
Tôn Nhuận ngây ngô cười: “Chúc mừng, chúc mừng. Từ nay về sau chúng ta trở thành thân thích thật sự .”
Lưu Phác nhìn Tôn Nhuận, cười khổ, “Cũng chỉ có mỗi chuyện này không cần chúc mừng mãi như vậy.”
Tôn Nhuận cười một lúc bỗng nhiên lắc đầu, “Là thông gia rồi thì sẽ rất là thân thiết, có điều sau khi ngươi và tỷ tỷ ta thành thần rồi. Ta và tỷ phu muốn uống rượu thế này e là sẽ khó khăn.”
Lưu Phác lúc đó cũng có vài phần chếnh choáng say, “Giờ ta và ngươi ngày ngày đều ở cùng một chỗ. Đến lúc đó tỷ phu cùng em vợ uống vài chén ai có thể quản được?”
Tôn Nhuận tiếp tục cười ngây ngô: “Ngươi không biết đâu ~~~ giờ là do mẹ ta phân phó nên mới vậy, đến lúc đó thì ~~ không biết sẽ lấy cớ gì đây.”
Lưu Phác chau mày: “Đây là nguyên do gì?”
Tôn Nhuận lắc đầu: “Không thể nói, không thể nói. Nói ra rồi thì không thể là huynh đệ nữa.”
Lưu Phác khẽ cười nói: “Chính ngươi vừa nãy còn nói quân tử phải thẳn thắn phóng khoáng, giờ lại ậm ờ lưỡng lự như vậy. Có chuyện gì giấu diếm, cứ xem ngu huynh là gà con mà nói ra hết những gì để trong lòng được không?”
Tôn Nhuận cầm chén rượu, hướng mặt mình về phía Lưu Phác, chỉ cảm thấy Lưu Phác cười hết sức ôn nhã. Bản thân quả nhiên là tiểu nhân.”Tử Du ngươi thật không trách ta sao?”
Lưu Phác mỉm cười. Đầu Tôn Nhuận lại tiến gần về phía hắn thêm vài phần.
“Ta đây có thể nói thật hết. Kỳ thật ~~ là tỷ tỷ ta sợ ngươi ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, nên mẹ ta mới bảo ta đến xem chừng ngươi.”