CHƯƠNG
Mưa dội vào phòng, người xui gây hoạ.
Trên sách có liệt kê ra đủ loại hình thức gây họa khác nhau. Trong đó có một loại gọi là gặp nước thì xúi quẩy.
Cái gọi là gặp nước thì xúi quẩy chính là nửa đêm đến kỹ viện trên sông dạo chơi, uống một ít rượu thì ngày nắng ấm cũng trở thành dông tố mưa sa.
Lại nói mấy ngày nay ở Lưu phủ bận bịu túi bụi. Phu thê Lưu Huyền đã đưa bát sắc quả lễ cùng các sính lễ liên quan đến Tôn phủ, đang thương nghị chuyện đưa thiếp mời. Ai ngờ sáng sớm hôm nay, tiểu thư đồng Tâm Nghiễn của Lưu Phát run rẩy đến báo thiếu gia bị bệnh.
Lưu Huyền và phu nhân tất nhiên kinh hãi. Vừa vào phòng đứa con liền thấy, sắc mặt Lưu Phác vàng vọt vặn vẹo nằm trên giường, sờ trán thì thấy nóng rực.
Lưu Huyền đưa tay bắt mạch tượng của con trai, giống như là bị cảm mạo. Vừa bảo người nhanh đi bốc thuốc, vừa quay sang hỏi Tâm Nghiễn: “Hàng ngày hàng đêm dặn dò các ngươi phải thị hầu thiếu gia chu đáo, sao ngày ấm áp thế này mà cũng có thể sinh bệnh cảm mạo!”
Tâm Nghiễn ấp a ấp úng vài tiếng nói: “Hôm trước thiếu gia cùng Tôn thiếu gia ở Tụ Tiên Lâu uống rượu khi về bị mắc mưa.”
Lưu phu nhân thấy bệnh tình của con trai không nhẹ, vừa nóng vội vừa đau lòng: “Ngươi không đi theo sao, thấy sắc trời không tốt thì cũng phải biết che dù cho thiếu gia chứ?”
Tâm Nghiễn vô cùng ủy khuất: “Nô tài ngày nào cũng mang theo dù đi theo thiếu gia. Là thiếu gia phân phó nô tài đem dù che cho Tôn gia thiếu gia, còn nói Tôn gia thiếu gia uống nhiều hơn bảo nô tài hầu cậu ấy trở về. Ai ngờ thiếu gia vốn nói ở tửu lâu đợi nô tài, nhưng bản thân ngay cả kiệu cũng không gọi mà đội mưa quay về trước.”
Lưu Huyền nói: “Vậy cũng thôi đi, thiếu gia hôm trước mắc mưa, hôm nay bệnh ra thế này ngươi mới đến báo, muốn con ta thành người chết hay sao!”
Tâm Nghiễn bị dọa vội quỳ sụp xuống mặt đất: “Lão gia bớt giận. Thiếu gia không cho nô tài nói. Nói là uống xong bát canh gừng đổ chút mồ hôi thì sẽ khỏi, mấy ngày nay bận bịu. Không muốn lão gia, phu nhân và thái phu nhân lo lắng.”
Lưu phu nhân thở dài: “Vậy thì làm sao đây, sắp thành thân đến nơi lại bệnh thành như vậy!” Lưu Huyền trấn an phu nhân: “Ta thấy bệnh của Phác Nhi chẳng qua chỉ là nhiễm chút phong hàn, đợi người đưa dược đến, hai thang uống một lần hẳn là sẽ không đáng ngại. Chỗ mẫu thân tạm giấu diếm trước, tránh lão thái thái lo lắng.”
Lưu phu nhân nghe trượng phu nói xong mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Dược sắc xong đưa lên nhìn đứa con con uốn hết mới an tâm. Lưu Phác uống thuốc đến hôm sau bệnh tình quả nhiên chuyển biến có chút khá hơn, phu thê Lưu Huyền lúc này mới có thể nhẹ nhàng thở ra. Nhưng không ngờ được đến đêm thì nha hoàn hỏa tốc đến báo: “Bệnh tình của thiếu gia không tốt! Toàn bộ dược lúc tối uống vào đều nôn ra hết, lại hôn mê!”
Lưu Huyền đây cũng luống cuống, lại bắt mạch tượng cho con trai, mặc dù suy yếu nhưng không nhìn ra có tai biến gì. Sai người nhanh thắp đen g, đến Đông viện thỉnh điệt nhi Lưu Trân đến đây.
Lưu Huyền vốn xếp thứ hai trong nhà, phụ thân trước đây tuy là ngự y, bản thân cũng thông hiểu y thuật, nhưng quy củ của Lưu gia là tuyệt học chỉ truyền cho đích tôn. Đại ca của Lưu Huyền một mực không thích học y đạo, vì thế bản lĩnh cả đời của lão thái gia đều truyền hết cho trưởng tôn Lưu Trân.
Lưu Trân nghe tin Lưu Phác bị bệnh, chạy thẳng một mạch như mây khói đến sương phòng Nam viện. Không nói nhiều lời, liền đưa tay bắt mạch. Lưu phu nhân cầm khăn tay, đôi mắt khóc đến đỏ bừng. Chỉ thấy thần sắc Lưu Trân ngưng trọng, nhìn chằm chằm Lưu Phác đang bất tỉnh trên giường, trầm ngâm không nói.
Lưu Huyền nhịn không được hỏi: “Bệnh tình thế nào.” Lưu Trân lắc đầu. Lưu Huyền liền kinh hãi, Lưu phu nhân hai chân mềm nhũn sắp ngất xỉu. May mà Lưu Trân kịp thời mở miệng nói: “Chứng bệnh này hiếm thấy, điệt nhi nhất thời khó đưa ra nhận định. Như vậy đi, trong phòng nhiều người ồn ào. Phiền thúc thúc và thẩm thẩm tạm ra ngoài trước, để điệt nhi xem kỹ lại thế nào.”
Phu thê Lưu Huyền y theo lời cùng nhau ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại mỗi Lưu Trân đang chẩn bệnh. Sau một lúc lâu Lưu Trân đi ra, vẻ mặt vẫn hết sức ngưng trọng, nói: “Bệnh này của Phác đệ nguyên nhân là do nhiễm phong hàn, khi đổ mồ hôi lại hư nhược, nóng lạnh tương giao tích đọng trong lục phủ. E là sẽ gặp họa lớn.”
Lưu phu nhân nghe xong trong lòng run sợ: “Sẽ không ~~ có trở trở ngại gì chứ ~~”
Lưu Trân nói: “Việc này. . . . . . Điệt nhi cũng khó nói. Theo tình hình này, bệnh tình rất nguy hiểm. Dạ dày của Phác đệ suy yếu, không thể dùng dược mạnh. Nhiệt khí tích tụ, cũng không thể dùng đồ bổ. Vừa nãy điệt nhi ở trong phòng châm cứu cho hắn. Hiện giờ xem ra, chỉ có thể khai vài phương thuốc ôn hòa điều trị trước, sau đó dùng châm đẩy hàn khí và nhiệt khí ra khỏi cơ thể. Mấy ngày nay không thể ăn thức ăn có nhiều dầu mỡ, kể cả thức ăn quá bổ cũng không tốt cho tiêu hóa. Chỉ có thể uống chút trà nóng hoặc canh nóng, điều dưỡng dạ dạy.”
Phu thê Lưu Huyền như lĩnh thánh chỉ mà nhớ kĩ. Lưu Trân kê toa thuốc, rồi trở về Đông viện trước. Tới tới lui lui như vậy khiến tin thức sớm truyền đến chính phòng. Sáng sớm hôm sau, thái phu nhân đã được mấy nha hoàn bà tử đỡ đến, xem tình hình cháu trai.
Lưu Phác lúc đó vẫn chưa thanh tỉnh. Thái phu nhân thấy cháu trai sắc mặt trắng bệt, bộ dáng thở ra hít vào hết sức đau lòng. Không nhịn được mà lôi Tâm Nghiễn cùng chúng nô bộc ra mắng một trận, rồi lại lôi phu thê Lưu Huyền ra oán trách một hồi.
Lưu phu nhân khóc đến trời đất tối sầm, Lưu Huyền nhìn thấy con trai cũng cảm thấy ưu sầu: “Sắp thành thân đến nơi, sao lại ra nông nỗi này? Chi bằng chúng ta đem hôn sự này hủy đi. Dù sao Phác Nhi như vậy, cũng không thể làm gì được. Vả lại nếu thật sự xảy ra chuyện gì, chẳng phải hại đời con gái nhà người ta sao?”
Lão thái thái nhất thời tức giận: “Thật là, xảy ra chuyện gì là có ý gì?! Chưa thấy người cha nào cứ khăng khăng là con mình sẽ chết. Không trù tính cho bản thân, lại đi lo lắng cho người ta! Tôn gia kia là người thế nào, ai chả biết. Ngươi cho nàng ta là người trung hậu à? Sính lễ cũng đã đưa đến cho nàng ta. Theo ý ta, Phác Nhi như vậy, cần phải xung hỉ, nhanh giúp nó hoàn thành hôn sự này đi.”
Lưu Huyền bị giáo huấn á khẩu không trả lời được. Lão thái thái nói rõ suy tư của mình, càng nói càng thấy bực: “Lúc đó cũng chỉ là bị gạt, mới kết thông gia với gia đình như vậy! Không nhắc đến nhân phẩn cùng bia miệng của Tôn quả phụ kia đi. Chỉ cần nhìn Phác Nhi bị bệnh đã nhiều ngày như vậy, Tôn gia có ai qua đây hỏi thăm chưa? Nàng ta cũng không phải không có con trai, qua đây hỏi thăm một tiếng cũng xem như lễ độ. Xem chừng bây giờ còn đang trông mong chúng ta từ hôn cũng không biết chừng! Người ta không quan tâm đến sống chết của con ngươi, vậy thì việc gì ngươi còn lo lắng sẽ hại đời con gái người ta!”
Lưu phu nhân khóc ròng nói: “Là lỗi của con, đều là con dâu năm đó hồ đồ ~~~” đang lúc rối bời, lại có người đến thông báo: “Tôn phủ phái dưỡng nương đến thăm Phác thiếu gia.”
Lão thái thái căm tức nói: “Đạo lý gì thế này! Chỉ sai một dưỡng nương đến đây!”
Người hầu lại nói: “Hồi lão phu nhân, nghe dưỡng nương nói, Tôn gia tiểu quan quan nhân đến Dương Châu giúp tỷ tỷ chọn y phục tư trang cho ngày thành thân, do đó mới phái dưỡng nương đến đây, xin đừng trách. Còn nói Tôn phu nhân xin thỉnh an lão phu nhân, còn chuyển lời đến lão phu nhân, lão gia và phu nhân. Nếu Phác thiếu gia thân thể vẫn chưa khỏe hẳn, việc hôn nhân cứ dời lại sau, bằng không để qua sang năm cũng được, chọn lại ngày lành rồi tổ chức.”
Lão phu nhân cười lạnh nói: “Thế nào? Có phải bị ta nói trúng rồi đúng không. Dưỡng nương đang ở đâu? Để ta đến nói với nàng ta!”