Vai Ác Vạn Nhân Mê Nghịch Tập

chương 1: 1+2+3

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Edit : Yu (Miu)

Trên một đường núi gập ghềnh, theo tiếng động cơ ô tô thật lớn, một chiếc xe thể thao thời thượng màu đỏ rực mới nhất năm nay từ khúc cua chạy đến. Phía sau nó là một chiếc xe thương vụ màu đen, lấy một loại tốc độ quy dị đuổi theo không bỏ. Hiển nhiên nơi này đang diễn ra một màn tốc độ sinh tử.

Mắt thấy rất nhanh sẽ đến đỉnh núi, khúc cua càng dồn dập, chiếc xe thể thao màu đỏ dường như không có lực, tốc độ chậm lại một chút.

Chiếc xe thương vụ phía sau tai mắt nhanh lẹ, mỗi một khúc cua tốc độ đều nhanh hơn.

"Rầm!"

Chỉ nghe một tiếng vang lớn, hai xe va chạm. Chiếc xe thể thao màu đỏ không hề có sức phản kháng đột nhiên rơi xuống vách núi.

Cùng lúc đó, chiếc xe thương vụ phía sau cũng đồng dạng treo ở giữa không trung, lung lay sắp đổ.

Ngay khi chiếc xe thương vụ sắp rớt xuống, một bên cửa xe đột nhiên mở ra, một bóng người lập tức từ khe hở nhảy ra ngoài, lăn hai vòng trên mặt đất sau đó vững vàng đứng lên.

Tai nghe răng rắc một tiếng, chiếc xe thương vụ rốt cuộc mất cân bằng, lao thẳng xuống vách núi.

Đó là một thiếu niên mặc đồ đen, mặt vô biểu tình. Cậu quét mắt nhìn ngọn lửa đang cháy hừng hực dưới vách núi, thanh âm lãnh đạm nói.

"Đây là câu chuyện tình yêu thanh xuân vườn trường ngây thơ mà ngươi nói?"

"Đúng vậy ký chủ. Thời điểm ngài đi vào là lúc cốt truyện bắt đầu. Vai phản diện vừa vặn đem xe nam chủ đâm xuống sườn núi."

Một âm thanh truyền vào đầu cậu.

"Sau đó nam chủ liền mất trí nhớ?"

Thiếu niên xoa xoa ấn đường có chút phát đau.

"Không có mất trí nhớ. Ký chủ! Lúc này cách thời gian nam chủ tỉnh lại còn phút."

Đây là nhiệm vụ đầu tiên của Lăng Sơ Nam. Theo như lời nói, đây là một câu chuyện tình yêu thanh xuân vườn trường.

Nam chủ là Phú Nhị Đại siêu cấp tuấn mỹ soái khí. Nữ chủ là em gái nhà bên kiều mỹ xinh đẹp. Điển hình là một câu chuyện Cô bé Lọ Lem.

Trong cốt chuyện bao gồm sự chăm sóc ôn nhu của nam phụ, vai phản diện làm nhiều việc ác, cùng với cha mẹ ngăn cản tình yêu. Cuối cùng hai người cũng hạnh phúc ở bên nhau.

Tiếp thu xong cốt truyện, Lăng Sơ Nam nhướng mày.

"Cho nên ta chính là vai phản diện kết cục chết không có chỗ chôn? Như vậy làm sao mới nghịch tập thành công?"

Âm thanh của nhẹ nhàng hơn một chút.

"Bởi vì đây là nhiệm vụ đầu tiên của ký chủ, cho nên ký chủ chỉ cần thành công sống sót cho đến khi cốt truyện kết thúc thì có thể tính là nghịch tập thành công."

"Đã biết."

Lăng Sơ Nam gật đầu.

"Ta nhớ hình như, khi bắt đầu cốt truyện, nam chủ và vai phản diện vẫn chưa quen biết."

Vai phản diện không thể hiểu được muốn dồn nam chủ vào chỗ chết. Nguyên nhân chỉ là vì màu sắc xe của nam chủ khiến hắn khó chịu. Cho nên gây thù.

Một vai phản diện rất có ý tứ. Trên mặt Lăng Sơ Nam lộ ra một mạt ý cười.

Kiếp trước Lăng Sơ Nam xuất đạo từ ngôi sao nhí. Dựa vào diện mạo nổi bật hơn người và kỹ thuật diễn, vào năm tuổi, cậu liền lấy được cúp Ảnh đế được cho là một giải thưởng lớn của quốc nội.

Thiếu niên đắc ý, sự nghiệp thành công. Lăng Sơ Nam vốn dĩ cho rằng, cả đời cứ trôi chảy như vậy. Cậu đều đã lên kế hoạch, vào năm tuổi sẽ lui khỏi giới giải trí, tìm một người yêu thật lòng, sống đến hết cuộc đời này. Nào biết rằng, ngay tại khoảnh khắc cậu lấy được cúp Ảnh đế, lại bị người khác tạt axit.

Đó là một người đàn ông đẹp trai, sự nghiệp thành công, công ty lại đang trên đà phát triển như mặt trời ban trưa

Theo lý mà nói, anh ta không thể nào xúc động như vậy được.

Có điều, không đợi Lăng Sơ Nam suy nghĩ cẩn thận, cậu đã bị chính người đại diện của mình cầm tù. Với lý do nhắc đến lại buồn cười, bởi vì cậu trở nên xấu xí, xúc phạm tình yêu của hắn.

Không có nước, không có đồ ăn, Lăng Sơ Nam ở trong phòng tối sống suốt hai tháng mới chết đi.

Có điều cậu không phải bị đói chết, mà là bị chính mình cắn chết.

Bởi vì làm diễn viên, Lăng Sơ Nam đã có một khoảng thời gian học qua một khóa về sơ đồ mạch máu phân bố trên cơ thể con người. Không thể nghi ngờ, Lăng Sơ Nam là một học sinh cực kỳ thông minh, cậu đem mỗi chỗ cơ bắp phân bố, tổ chức mạch máu trên cơ thể nhớ vô cùng rõ ràng.

Cậu biết lấy dao đâm từ nơi nào đi xuống sẽ lập tức mất mạng, cũng như biết được cắt một miếng thịt từ chỗ nào sẽ không chết.

Cho nên, cậu từng chút, từng chút một ăn luôn chính mình.

Đến cuối cùng những phần thịt có thể ăn, đều bị cậu ăn sạch. Kết quả ánh mắt của cậu phóng đến phần eo.

Khi Lăng Sơ Nam chết, ngoài cánh tay phải giúp bản thân cắt được đồ ăn còn nguyên vẹn, thì những bộ phận khác đều gồ ghề lồi lõm. Mà lúc đó cánh tay phải của cậu vẫn còn nắm một trái thận.

Thực không biết, những người đó nhìn thấy bộ dạng khi chết của cậu, sẽ có cảm giác như thế nào. Nghĩ đến bản thân không thành công ăn thịt, Lăng Sơ Nam có chút tiếc hận. Cậu không ngờ rằng, bản thân lại có một trái thận không thể sử dụng.

Sớm biết như vậy đã cắt một bên khác.

Lăng Sơ Nam ánh mắt thèm nhỏ dãi nhìn cơ thể để hoàn chỉnh hiện tại của mình, nhịn không được chậm rãi nâng cánh tay lên.

"Ký chủ! Thời gian nam chủ tỉnh lại còn hai mươi lăm phút."

Lăng Sơ Nam có chút đáng tiếc đem cánh tay mình thả xuống, biểu tình uỷ khuất nói.

"Ta muốn ăn thịt."

: "........."

Khi đem Lăng Sơ Nam đến không gian hệ thống, nó liền nhìn thấy trạng thái hồn phách của cậu. Diện mạo của Lăng Sơ Nam đương nhiên không thể bắt bẻ, hơn nữa khi gặp được sự vật mình không hiểu biết, biểu tình mê mang và hiếu kỳ của cậu thoạt nhìn mười phần vô hại.

là một lão hệ thống, đã ký kết không biết bao nhiêu ký chủ. Cho nên thấy vậy, nó liền đối với dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời của ký chủ đẹp trai này, vô cùng vừa lòng. Lập tức cùng cậu trói định với nhau.

Sau một giây hoàn thành trói định, nó không ngờ rằng mặt nạ ngoan ngoãn của vị ký chủ này liền hoàn toàn xé rách. Loại chuyển biến cực nhanh này làm có chút không theo kịp.

Vị ký chủ trước thích mèo, cho nên nó vẫn dùng hình thái một con mèo đen gặp mặt Lăng Sơ Nam. Nó ngồi trên tượng đài duy nhất ở trung tâm không gian hệ thống, cao quý ưu nhã mà thần bí, vốn nên được cúng bái mới đúng.

Nào biết rằng vị ký chủ này lại duỗi tay vớt nó lên, há mồm cắn vào cổ nó.

Là một cái hệ thống, không hề có máu thịt. Dáng vẻ hiện tại bất quá chỉ là dùng năng lượng bắt chước ra mà thôi. Nhưng khi hàm răng sắc bén cắn trên cổ nó, vẫn khiến nó có cảm giác. Thậm chí, năng lượng trong cơ thể nó cũng bị hút đi.

Năng lượng lộ ra, theo khoang miệng của Lăng Sơ Nam tiến vào thân thể cậu. cơ hồ hỏng mất. Năng lượng của vị ký chủ trước, nó vất vả qua mấy chục thế giới mới có được, thế nhưng lại bị Lăng Sơ Nam một ngụm hút đi.

Mà nó đối với vị ký chủ tiền nhiệm này hiển nhiên thập phần không vừa lòng.

"Tại sao không có thịt?"

Sau đó nó lại cố ý tra qua thế giới của Lăng Sơ Nam nhất thời vô cùng hối hận khi trói định với vị ký chủ này. Ngay cả thịt của bản thân cũng có thể ăn ngon như vậy. Thực sự là quá đáng sợ mà. Vì không để cho ký chủ cắn được nó, lần đầu tiên không dò hỏi qua ý kiến của ký chủ, trực tiếp hóa thành một đạo sương trắng, lẻn vào trong cơ thể Lăng Sơ Nam.

Bất quá sự việc lúc trước hiển nhiên đã để lại bóng ma cho nó. Vì vậy khi nghe được câu "Ta muốn ăn thịt" của Lăng Sơ Nam, liền theo bản năng có chút sợ hãi.

Nó tổng cảm thấy, nếu vừa rồi nó không gọi Lăng Sơ Nam, cậu nhất định sẽ cắn xuống. Nhiệm vụ đầu tiên còn chưa có bắt đầu, nếu ký chủ đã gặm chính mình, còn làm được sao?

Lăng Sơ Nam không biết hệ thống đang suy nghĩ cái gì, cậu đứng trước vách núi, so sánh độ cao. Sau đó nghiêng mình thả người nhảy xuống.

xém chút nữa là bị ký chủ của nó dọa cho đau tim. Nhiệm vụ của bọn họ là sống đến cuối cốt truyện, mà không phải chết khi cốt truyện vừa mới bắt đầu.

Nhưng mau chóng liền phát hiện nó lo lắng nhiều rồi. Lăng Sơ Nam đã chọn góc độ vô cùng kỹ càng. Cho dù trực tiếp từ trên núi lăn xuống, cũng có thể hoàn toàn tránh thoát khỏi những viên đá sắc nhọn đâm vào cơ thể hoặc là tạo tổn thương lớn cho mình.

Cho đến khi lăn xuống chân núi, nằm bên cạnh nam chủ, Lăng Sơ Nam tuy rằng cả người chật vật, làn da bên ngoài cũng đầy những vết thương tím tím xanh xanh, trên mặt bị cắt vài vết thương nhỏ; Nghiêm trọng nhất là miệng vết thương trên cổ tay trái của cậu, chiều dài bốn năm cm, chiều sâu khoảng chừng một cm. Tuy không có gây thương tổn đến động mạch, nhưng bởi vì miệng vết thương khá sâu, máu tươi vẫn không ngừng ồ ạt chảy ra.

"Ký chủ! Dựa theo tốc độ máu chảy trong cơ thể ngài, sau hai tiếng đồng hồ, ký chủ sẽ bị mất máu nhiều mà chết."

lạnh nhạt nói.

"Nếu tử vong trước khi hoàn thành nhiệm vụ, ký chủ lập tức sẽ bị mạt sát."

"Đã biết!"

Lăng Sơ Nam một bên trả lời, một bên thật sâu ngửi mùi huyết tinh mới mẻ trong không khí.

Thơm quá! Đây là hương vị máu tươi của thân thể này.

Lan Sơ Nam nhẫn nhịn. Sau đó liếc mắt nhìn nam chủ nằm ở bên cạnh.

Không thể không nói, làm nhân vật trung tâm của thế giới, diện mạo của nam chủ vô cùng đẹp trai. Tuy rằng không bằng cậu, nhưng cũng thuộc vào hàng nhất nhì. Cho dù chật vật như bây giờ, cũng vẫn đẹp trai khiến cho người khác không nhịn được muốn... cắn một ngụm.

Sau đó, Lăng Sơ Nam lột quần áo trên người nam chủ, tìm một vị trí tốt, một ngụm cắn xuống.

Trong miệng truyền đến vị rỉ sắt buồn nôn, khiến Lăng Sơ Nam không khỏi nhíu nhíu mày, nôn khan hai tiếng, trong mắt lại rơi xuống hai giọt nước mắt sinh lý. Có điều cậu mặc kệ, Lăng Sơ Nam nghi hoặc nhìn miệng vết thương trên người nam chủ. Tại sao lại không giống như hương vị của cậu cơ chứ?

Ngay tại lúc Lăng Sơ Nam tính toán chứng thực một lần nữa, thì nam chủ bị cậu đè dưới thân phát ra ra một tiếng hô rất nhỏ.

Ký chủ, nam chủ tỉnh rồi. vừa định nhắc nhở, liền thấy cơ thể của Lăng Sơ Nam mềm nhũn, trực tiếp té xỉu trên ngực nam chủ.

: "........"

Tần Hạo Nguyên cảm thấy hôm nay bản thân vô cùng xui xẻo. Hắn mới vừa từ biệt thự chạy ra, ngay tại ngã rẽ đột nhiên bị một chiếc xe thương vụ chặn lại. Chiếc xe thương vụ kia dường như ôm ác ý cực lớn đối với hắn, lại dùng tốc độ cao muốn tông vào xe của hắn. Nếu không phải phản ứng của hắn nhanh, chỉ sợ đã bị đụng ở dưới chân núi.

Nhưng mà, kỹ thuật chạy xe của người nọ hiển nhiên rất tốt. Chỉ dựa vào một chiếc xe thương vụ, đã có thể kể ép hắn lao xuống vách núi. Tần Hạo Nguyên nhớ rõ, sau khi hắn bò từ trong xe ra ngoài, trước khi ngất xỉu, hắn nhìn thấy chiếc xe thương vụ kia cũng lao xuống.

Mới vừa khôi phục ý thức, Tần Hạo Nguyên liền hít một ngụm khí lạnh, toàn thân giống như bị một chiếc xe nghiền qua, đau đến chết lặng. Khi hắn đang muốn nhìn xem tình huống hiện tại như thế nào, thì đột nhiên phát hiện, trên người mình thế nhưng lại có một người khác.

Đó là một thiếu niên mảnh khảnh mặc đồ đen. Từ góc độ của hắn, có thể nhìn thấy sườn mặt vô cùng tinh xảo, hàng mi thon dài, sống mũi cao thẳng, khóe môi xinh đẹp có chút trắng bệch. Trên khóe mắt và má có vài đạo vết thương tinh tế, khóe miệng còn có một vệt máu, chóp mũi của thiếu niên ở gần ngực hắn, nhưng hắn lại không cảm thấy được chút hơi thở nào. Kết hợp với làn da tái nhợt đến trong suốt của thiếu niên, dường như tùy thời đều có thể biến mất.

Tần Hạo Nguyên mạc danh cảm thấy có chút hoảng loạn. Hắn duỗi tay kiểm tra hơi thở của đối phương, phát hiện thiếu niên chỉ là ngất xỉu, mới nhẹ nhàng thở ra.

Trên người thiếu niên có rất nhiều vết bầm, còn có không ít dấu vết do những lá cây cỏ dại để lại. Khẳng định là từ trên núi rơi xuống. Nói không chừng, chính là từ chiếc xe thương vụ đuổi theo hắn rơi xuống.

Tần Hạo Nguyên duỗi tay lau khô nước mắt chưa khô trên gương mặt thiếu niên. Cảm xúc láng mịn khiến cho lòng Tần Hạo Nguyên không khỏi run lên. Thiếu niên này, nói không chừng là bị chiếc xe thương vụ kia bắt cóc. Sau đó, những người kia lại muốn bắt cóc hắn. Như vậy, thiếu niên này mới có thể để xui xẻo xuất hiện ở chỗ này. (Anh nghĩ nhiều rồi :)))

Đợi đến khi Lăng Sơ Nam từ từ "tỉnh" lại, sức tưởng tượng phong phú của nam chủ đã đem mọi việc não bổ xong xuôi, còn tri kỷ giúp cậu băng bó vết thương trên tay. Vừa thấy cậu tỉnh lại, vị băng sơn nam chủ nổi danh này, còn còn hướng về phía cậu lộ ra một nụ cười ôn nhu.

"Cậu tỉnh rồi!"

"Chúc mừng ký chủ! Giá trị nghịch tập tăng %, trước mắt giá trị nghịch tập là %."

------

Chương

Edit : Yu (Miu)

Đối với con số % này, Lăng Sơ Nam hoàn toàn không cảm thấy kinh ngạc.

Trong nguyên tác, nguyên nhân chủ yếu dẫn đến vai phản diện tử vong chính là, việc hắn ta đem xe của nam chủ đâm xuống vách núi. Hiện giờ, nam chủ đối với cậu mất đi địch ý, tự nhiên sẽ gia tăng phần trăm vai phản diện sống sót. Cũng chính là giá trị nghịch tập của nhiệm vụ này.

Lăng Sơ Nam mở to mắt, chớp chớp, dường như vẫn chưa tỉnh táo lại. Cậu nhìn về phía nam chủ, ánh mắt có chút mê mang.

"Ân?"

Thiếu niên trước mắt lớn lên vô cùng xinh đẹp, mái tóc mềm mại đính trên trán, đôi mắt đen láy, trong ánh mắt tràn đầy ngây thơ, giống như một con động vật nhỏ vô hại bị lạc đường. Hoặc là bởi vì mới vừa tỉnh lại, trong thanh âm tràn ngập giọng mũi, có vẻ hết sức câu nhân. Tần Hạo Nguyên cảm thấy, tâm hắn dường như lập tức bị đánh trúng, thanh âm không khỏi thấp một chút.

"Cậu là từ trên núi rơi xuống đúng không? Chúng ta hiện tại bị kẹt ở chân núi. Cậu có mang theo di động không?"

Đương nhiên, trên người cả hai đều không có di động. Cuối cùng, vẫn là nam chủ đỡ Lăng Sơ Nam đang "suy yếu" ra khỏi núi.

Nói đến cũng khéo, thân thể hiện tại của Lăng Sơ Nam tên cũng là Lăng Sơ Nam. Bộ dáng bây giờ của cậu, cũng dưới sự trợ giúp của hệ thống nhìn qua. So với bộ dáng chân chính của cậu coi như tương đồng. Nghe nói là ở thế giới đầu tiên, tặng thêm phúc lợi.

Trong lúc biết được hai người sắp vào cùng một trường đại học, giá trị nghịch tập Lại tăng thêm %. Điều này khiến cho không khỏi trợn mắt há mồm. Nó đã ký kết qua rất nhiều ký chủ, còn chưa từng gặp qua người nào tâm cơ như vậy. Nhìn thân hình lung lay sắp đổ kia, rồi lại nhìn gương mặt nhỏ trắng bệch không chút huyết sắc kia, một vai phản diện bị bệnh xà tinh, đã chân chân chính chính biến thành một Bạch Liên Hoa.

"! Có quy định không thể OOC() không?"

Lăng Sơ Nam tựa hồ đoán được đang suy nghĩ cái gì.

"Thưa ký chủ! Chỉ cần có thể hoàn thành nhiệm vụ, cái gì cũng đều có thể."

nghĩ nghĩ, lại bổ sung nói.

"Chỉ cần ngài không ăn thịt người là được."

Đương nhiên, mèo cũng không được!

"Ta vừa mới thử qua, thịt nam chủ không thể ăn."

Lăng Sơ Nam ghét bỏ mà nhìn nam chủ. Lại ghé mắt nhìn cổ tay trái đã được băng bó tốt, trong ánh mắt lần nữa lộ ra thần sắc thèm nhỏ dãi.

: "......" Cho nên, ngài lại tính toán ăn bản thân?

Tần Hạo Nguyên không nhìn thấy thần sắc trong ánh mắt của Lăng Sơ Nam. Hắn lau mồ hôi trên mặt, sau đó nhếch môi, lộ ra tươi cười trên gương mặt soái khí.

"A Nam! Dưới núi chính là nhà của tôi. Còn đi được không?"

Cuối cùng, Lăng Sơ Nam vẫn không đến nhà của Tần Hạo Nguyên. Mà là bị người nhà vừa lúc đến tìm, đưa Đi. Mang theo giá trị nghịch tập %, Lăng Sơ Nam và nam chủ lưu luyến không rời từ biệt.

Sau đó, vừa xoay người liền mang vẻ mặt ghét bỏ.

: Ký chủ! Ngài không thể bởi vì thịt nam chủ khó ăn liền ghét bỏ người ta. Trên người hắn hiện tại còn mang dấu răng của ngài đó!

Hai tháng sau.

Đại học Thịnh Thanh là trường đại học quý tộc nổi danh cả nước. Mỗi năm chỉ tuyển mấy ngàn người, đều là những thiếu gia tiểu thư có tiền. Tùy tiện lôi ra mười người, đã có được tám Phú nhị đại. Hai người còn lại, cũng là người thừa kế của đại gia tộc.

Đồng Hiểu Hiểu là học sinh năm nhất, lấy thành tích cao chót vót đặc biệt được tuyển vào. Gương mặt của cô có chút trẻ con, đôi mắt to to, có vẻ rất thanh thuần xinh đẹp. Bất quá, cô hiện tại mang vẻ mặt không biết làm sao, đi trong rừng cây trường học.

Cô không tìm thấy đường đến ký túc xá.

Đi lang thang không có mục tiêu một hồi lâu, Đồng Hiểu Hiểu cũng không thấy một người nào. Mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối, cô không khỏi sốt ruột. Tại sao cái rừng cây của trường học lại lớn như vậy chứ? Sớm biết sẽ thế này, cô đã không rụt rè, để học trưởng đưa cô đến ký túc xá.

Lúc này, Đồng Hiểu Hiểu đột nhiên nghe được một trận âm thanh truyền đến từ phía trước. Trong lòng không khỏi cả kinh. Cô ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời, thấy thái dương vẫn còn chưa xuống, mới hơi hơi nhẹ nhàng thở ra. Thật cẩn thận đi đến phía âm thanh phát ra.

"Ký chủ! Xin chú ý, nữ chủ cách nơi đây còn mét."

"Đã biết."

Lăng Sơ Nam lưu luyến liếm liếm vết máu trên cổ tay.

Đồng Hiểu Hiểu thấy được thiếu niên phía trước, cậu đang ngồi trên ghế đá trong rừng cây, cúi đầu, lộ ra chiếc cổ mảnh khảnh xinh đẹp. Từ phương hướng của cô nhìn qua, có thể thấy được sườn mặt sạch sẽ của thiếu niên.

Đồng Hiểu Hiểu nhẹ nhàng thở ra. Hai bước đi về phía trước, nhịn không được mở miệng.

"Xin.. xin chào! Xin hỏi, cậu có biết đường ra khỏi rừng cây không? Tôi bị lạc đường..."

Sau đó, khi thiếu niên ngẩng đầu, quay mặt về phía cô, chỉ trong nháy mắt, Đồng Hiểu Hiểu đã hét chói tai, chạy đi.

Lăng Sơ Nam xoa xoa vết máu trên môi, đôi mắt từ từ sáng lên rạng rỡ, nói với .

"Cô ta thật thú vị!"

: "……" Ký chủ! Ngài dọa người như vậy, nếu đang ở cốt truyện thần quái, nhất định sẽ bị đạo sĩ bắt đi.

Bất quá cứ như vậy, trừ khi có yêu thích đặc thù, nữ chủ khẳng định sẽ không sinh ra bất luận hảo cảm gì đối với ký chủ. Trong nguyên tác, chính bởi vì nữ chủ đối với vai phản diện có một chút hảo cảm, hơn nữa, vai phản diện bám riết không tha đi tìm đường chết, cuối cùng, mới bị nam chủ làm cho thảm như vậy.

"Giá trị nghịch tập tăng %. Trước mắt, giá trị nghịch tập là %."

Ký chủ thật là lợi hại! Tuy rằng có chút biếи ŧɦái.

Đồng Hiểu Hiểu bị dọa sợ hãi. Thế nhưng cô rất mau liền chạy ra khỏi phạm vi rừng cây. Hơn nữa, còn tìm được đường đến ký túc xá. (=]]]])

Bạn cùng phòng của Đồng Hiểu Hiểu, là một cô gái phú thương có diện mạo bình thường. Sau khi gặp qua một lần vào buổi sáng, lúc phân chia ký túc xá, thì ấn tượng về nhau của hai người cũng không tệ lắm. Thấy Đồng Hiểu Hiểu vẻ mặt trắng bệch trở về, cô ta liền quan tâm nói.

"Hiểu Hiểu! Cậu làm sao vậy?"

"Mình... trường học của chúng ta có quỷ! Nó... Nó ở bên trong rừng cây nhỏ!"

"……"

Buổi sáng ngày hôm sau, Lăng Sơ Nam lần nữa gặp được Đồng Hiểu Hiểu. Cô ta đang từ cửa sổ nhà ăn mua một chén cháo và hai cái bánh bao. Sau đó, đi kiếm chỗ ngồi. Mà vô tình, bàn ăn của Lăng Sơ Nam lại nằm ở giữa con đường cô ta đang đi.

Thấy Đồng Hiểu Hiểu đi về phía mình, Lăng Sơ Nam liền nghiêng người qua, hướng cô ta nhe răng cười.

"Loảng xoảng."

Một tiếng vang lớn, tầm mắt của mọi người đều dừng trên người Đồng Hiểu Hiểu.

Lăng Sơ Nam nhìn nhìn ống quần bị làm bẩn, hướng hệ thống nói.

"Cô ta quả nhiên rất thú vị!"

nhịn không được có chút đồng tình với nữ chủ nhát gan này. Còn nữa, ký chủ, ngài dọa một tiểu cô nương như vậy, có mất mặt hay không?

Lúc này, một thanh âm lạnh băng từ bên cạnh truyền đến.

"Làm bẩn quần áo của người khác mà không xin lỗi sao?"

"Tôi... Tôi không phải cố ý! Vị đồng học này, xin... xin lỗi!"

Trong lúc nói chuyện, Đồng Hiểu Hiểu không hề dám liếc nhìn Lăng Sơ Nam một lần. Sau khi nói xong, sắc mặt cô lập tức trắng bệch, bỗng nhiên xông ra ngoài.

Đối với việc nam chủ xuất hiện ở chỗ này, Lăng Sơ Nam cũng không ngoài ý muốn. Trong cốt truyện, nam chủ vào ngày đầu tiên khai giảng, liền gặp được nữ chủ tại nhà ăn. Ngay lúc đó, cảnh tượng cũng giống với hiện tại. Bất quá, là người khác cố ý đụng phải nữ chủ, khiến mâm cơm trên tay nữ chủ đổ vỡ. Sau đó, nam chủ vì chủ ra mặt. Nữ chủ cảm ơn hắn, thường xuyên qua lại, hai người liền có hảo cảm với nhau.

Nhưng mà hiện tại, việc tương ngộ tốt đẹp của hai người lại bị một nụ cười của Lăng Sơ Nam phá vỡ. Cũng thành công khiến nam chủ đối với nữ chủ sinh ra một tia ác cảm.

"Cô gái dối trá làm ra vẻ". Không cần đoán, Lăng Sơ Nam cũng biết đánh giá trong lòng của nam chủ đối với nữ chủ hiện tại như thế nào.

"A Nam! Không phải tôi đã đưa số điện thoại trong nhà cho cậu rồi sao? Hai tháng này, không ngờ cậu lại không gọi cho tôi."

Thấy nữ chủ đã đi xa, biểu tình của Tần Hạo Nguyên liền mềm mại xuống. Ngữ khí có chút ủy khuất.

Lăng Sơ Nam cảm thấy, tên em chủ này có chút kỳ quái. Bọn họ bất quá cũng chỉ gặp nhau một lần, cho dù cậu đã rửa sạch

hiềm nghi cố ý mưu hại hắn, thì thái độ quá mức quen thuộc này là từ đâu mà đến? Có điều, trong lòng tuy là nghĩ như vậy, nhưng Lăng Sơ Nam vẫn cười cười tỏ vẻ xin lỗi.

"Xin lỗi! Trí nhớ của tôi không được tốt"

"Ký chủ! Ngài rõ ràng nhớ rõ."

ngay thẳng nhắc nhở một câu. Mấy ngày trước, nó còn nghe ký chủ nói với nó, về việc nam chủ đưa mình một chuỗi số điện thoại và dặn gọi điện.

"Ta nói ta quên chính là quên."

Lăng Sơ Nam cũng không giận.

"Ngươi đừng đột nhiên nhảy ra hù dọa ta chứ."

: "……" Nó sai rồi.

Mà nam chủ hiển nhiên cho rằng, Lăng Sơ Nam đã quên số điện thoại của hắn. Lại nghĩ đến tình huống ngày hôm đó, không ngờ bản thân lại kêu đối phương nhớ số điện thoại của mình, thật sự có chút làm khó người khác. Trong lòng Tần Hạo Nguyên không khỏi sinh ra một tia áy náy.

"Không có việc gì! Vậy bây giờ chúng ta trao đổi số di động đi."

Lăng Sơ Nam gật gật đầu, lại cúi xuống nhìn dấu vết trên ống quần mình.

"Tôi phải đi về đổi quần áo khác."

"Tôi với cậu đi chung."

Nam chủ nói.

Quy luật mà người nghịch tập phải biết :

Một - không thể gϊếŧ nam nữ chủ.

Hai - tận lực tạo quan hệ tốt.

Ba - không thể bại lộ thân phận của chính mình.

Bốn - không được sinh ra tiết nuối đối với thế giới nhiệm vụ.

Tuy rằng, tốt nhất là tạo quan hệ thân thiết, nhưng Lăng Sơ Nam tưởng tượng đến thịt của nam chủ không thể ăn được, liền nhịn không được ghét bỏ. Cho nên, cậu cự tuyệt.

"Tôi tự mình trở về được rồi."

Thấy nam chủ còn muốn nói cái gì, cậu liền bổ sung.

"Cậu ở lại ăn cơm trước đi. Lần sau gặp lại."

Không may chính là, Lăng Sơ Nam, Đồng Hiểu Hiểu và cả Tần Hạo Nguyên đều học cùng một lớp. Cho nên, Lăng Sơ Nam nói như vậy cũng không sai.

Tần Hạo Nguyên hiển nhiên cũng nghĩ đến việc này. Tuy rằng có chút thất vọng, nhưng cũng không còn cường ngạnh đi theo.

Lăng Sơ Nam về tới ký túc xá, liền thấy giường của bạn cùng phòng đã chuẩn bị xong. Hẳn là vừa tới đã đi nữa rồi. Cậu lấy một bộ quần áo mới từ tủ quần áo, nghĩ nghĩ, vẫn quyết định đi tắm trước cái đã.

"Ký chủ! Sắp tới thời gian vào học rồi."

Thấy Lăng Sơn Nam nhàn nhã như vậy, không khỏi nhắc nhở.

Lăng Sơ Nam ừ hử, sau đó tiếp tục ung dung thong thả tắm rửa sạch sẽ, vừa xong liền đem nước trên người lau khô. Miệng vết thương trên cổ tay trái của cậu, một lần lại một lần bị đụng chạm mà có vẻ phá lệ dữ tợn, được băng mấy tầng băng gạc. Sau đó, Lăng Sơ Nam lấy khăn tắm quấn vào eo, mở cửa ra khỏi phòng tắm.

Ngay lúc Lăng Sơ Nam mặc quần xong, cánh tay chuẩn bị lấy áo, đột nhiên, cửa phòng ngủ răng rắc một tiếng bị mở ra.

Đây là ký túc xá hai người ở. Bởi vì phần lớn đều là con cháu nhà giàu, nên đa số mọi người điều sẽ thu thập ký túc xá một phen, để vào mấy bộ quần áo, nhằm nghỉ ngơi cùng với ứng phó một số tình huống đột ngột xảy ra. Đương nhiên, phần lớn mọi người buổi tối vẫn lựa chọn về nhà. Lăng Sơ Nam chính là loại này.

Đến cả bạn cùng phòng của mình, Lăng Sơ Nam cũng chưa từng gặp qua.

Bất quá, hiện tại thật ra có chút đúng lúc.

Lăng Sơ Nam hơi hơi nhíu mày. Sau đó, dưới ánh mắt của người mới đến, tiếp tục không nhanh không chậm cầm chiếc áo mặc lên người.

Thân hình của thiếu niên rất tinh tế, làn da trắng nõn xinh đẹp, nhưng không biết vì sao lại thiếu một phần huyết sắc. Từ cửa nhìn vào, có thể thấy được chiếc lưng xinh đẹp cùng đường cong cơ bắp của cậu. Phần mông đĩnh kiều bị chiếc quần chướng mắt ngăn trở. Nhưng đường cong mỹ lệ kia, cũng đủ khiến cho người nhìn máu huyết sôi trào.

Trong truyền thuyết, từ trước đến nay, Tằng ngũ gia không gần sắc đẹp. Thế nhưng, khi vừa nhìn thấy bạn cùng phòng của cháu trai mình, liền nhất kiến chung tình.

Lăng Sơ Nam mặc xong quần áo, liền quay đầu nhìn về phía người tới.

Thực rõ ràng, đứng ở cửa không phải là bạn cùng phòng của cậu. Mà là một người đàn ông thành thục, trên dưới tuổi. Y có một dung nhan tuấn mỹ đầy tính xâm lược. Chiều cao ước chừng hơn một cái đầu so với Lăng Sơ Nam. Hiện tại, cậu kêu mét , mà người đàn ông này ít nhất trên dưới m . Khí thế của y rất cường đại. Chỉ cần đứng ở nơi đó, liền khiến cho người khác cảm thấy không thở nổi.

Lăng Sơ Nam cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng cùng mười phần áp bách xâm lược, từ đối phương truyền đến. Cậu hướng y lộ ra một nụ cười.

"Xin chào! Xin hỏi ngài là?"

Cùng lúc đó, trong đầu cậu nhanh chóng gọi .

"! Ra đây! Ta có lời muốn hỏi ngươi."

"Ký chủ! Xin cứ hỏi."

"Quy định chỉ nói, không thể sinh ra luyến tiếc đối với thế giới nhiệm vụ. Cũng đại biểu cho, ta vẫn có thể tìm bạn giường thích hợp có đúng không?"

-----

Chương

Edit : Yu (Miu)

Kiếp trước, tuy rằng Lăng Sơn Nam chỉ sống đến tuổi, nhưng đối với xu hướng tìиɦ ɖu͙ƈ của chính mình, cậu vẫn vô cùng hiểu rõ. Thậm chí, bản thân thích loại người nào, diện mạo ra sao, trước khi nhìn thấy người đàn ông này, cậu vẫn chưa xác định được. Nhưng hiện tại, không thể nghi ngờ, chính là loại hình của người trước mắt này.

Diện mạo đẹp, dáng người đủ cao, cơ thể cường tráng, khi tràng cường đại. Thậm chí, tuổi tác cũng là loại hình đại thúc mà cậu thích nhất. Vô cùng phù hợp với tiêu chuẩn hoàn mỹ kén vợ kén chồng của cậu.

Đối với ký chủ đã hoàn toàn lâm vào trạng thái hoa si này, có chút câm nín. Sau đó, nó nhắc nhở.

"Chỉ cần ký chủ có thể để cầm cự được chính mình... "

Nó còn chưa nói xong, liền thấy ký chủ của mình vẻ mặt ngượng ngùng, tươi cười nhìn về phía người đàn ông.

Chẳng lẽ, sau khi kết thúc thế giới này, nó lại phải đi tìm một ký chủ mới hay sao? Nghĩ đến năng lượng bị Lăng Sơ Nam nuốt mất, cảm thấy có chút đau lòng. Nó nghĩ rằng... Ký chủ của mình có lẽ vẫn còn khả năng cứu vớt được.

Ánh mắt của thiếu niên đen láy, khi cười rộ lên, khóe mắt hơi hơi nhướng lên, bên môi còn có một lúm đồng tiền nhợt nhạt. Quả nhiên câu nhân vô cùng. Nhớ đến đến dáng người xinh đẹp vừa rồi của thiếu niên, Tằng ngũ gia gần như không thể phát hiện nuốt một ngụm nước miếng. Sau đó, nghiêm trang mà vươn tay.

"Xin chào! Tôi tên là Tằng Vô Nhạc. Là cậu của bạn cùng phòng con."

Lăng Sơ Nam đương nhiên nhìn rõ ý vị trong mắt của người đàn ông. Đáy lòng có chút ngoài ý muốn. Bất quá, trên mặt vẫn bất động thanh sắc, cậu cầm lấy bàn tay đang vươn ra nói.

"Xin chào! Con tên là Lăng Sơ Nam, là sinh viên năm nhất, học cùng ban với cháu ngoại của chú."

Bàn tay của thiếu niên so với người đàn ông nhỏ hơn một vòng. Đầu ngón tay có điểm lạnh. Vừa vặn hoàn mỹ phù hợp với lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông.

Cảm giác được độ ấm trong lòng bàn tay, tâm của Tằng Vô Nhạc thầm rung động. Qua một lúc lâu sau, mới nhớ đến việc buông tay thiếu niên ra. Thấy được biểu tình cười như không cười của thiếu niên, cho dù y đã chìm nổi trong giới hắc đạo nhiều năm, cũng không khỏi có chút thẹn thùng, duỗi tay sờ sờ mũi.

"Khụ! Vừa nãy có chút thất thần. Xin lỗi!"

Tầm mắt của Lăng Sơ Nam từ sống mũi cao thẳng của đối phương thu hồi lại, nở nụ cười.

"Không có việc gì. Chú đến ký túc xá là có chuyện gì sao?"

Cậu liếc mắt nhìn đống hàng hiệu ở cuối giường của bạn cùng phòng, nói.

"Trương Hạo không ở đây."

Tiếng chú của Lăng Sơ Nam kêu đến tâm can của Tằng ngũ gia run lên. Y già đến như vậy sao? Bất quá, thiếu niên nhìn qua cao nhất cũng không vượt qua tuổi. Y năm nay đã , so với thiếu niên ước chừng lớn hơn tuổi... Kêu chú hình như cũng không có gì sai. Trong lòng Tằng Vô Nhạc có chút buồn bực, bất quá trên mặt ý cười vẫn không giảm.

"Chú bất quá cũng chỉ tùy tiện lại đây nhìn xem. Nếu nó không ở đây thì thôi. Không biết Tiểu Nam có thời gian dẫn chú đi dạo quanh trường học được không"

"Được ạ!"

Lăng Sơ Nam gật đầu đáp.

"Vừa lúc hiện tại con không có khóa. Chú đứng chờ một lát, con đi đổi giày khác."

Sau đó, cậu xoay người, tùy tay cài lại nút áo sơ mi ở cổ tay trái, cầm lấy một đôi giày trong tủ đem ra.

Bàn chân của thiếu niên trắng nõn xinh đẹp, giống như được chạm khắc tinh xảo. Làn da gần như trong suốt, khiến từng mạch máu đều hiện lên rõ. Đầu ngón chân mượt mà đáng yêu, còn móng chân là màu hồng phấn xinh đẹp.

Thần sắc Tằng Vô Nhạc hơi hơi ám trầm. Trong nháy mắt khi thiếu niên vươn chân, y thậm chí ẩn ẩn có xúc động muốn đem đôi chân hoàn mỹ kia ôm vào trong ngực, tinh tế liếʍ ɭáρ. Bất quá, Tằng Vô Nhạc mau chóng đã hồi phục lại tinh thần. Ngay khi thiếu niên đứng dậy, lần thứ hai đã treo lên vẻ đạo mạo mỉm cười.

Lúc đổi giày, Lăn Sơ Nam lần thứ hai kêu .

"! Có thể tra được tư liệu của người này không?"

Hình như lúc cậu tiếp thu cốt truyện, không hề có xuất hiện qua một người như vậy.

"Thưa ký chủ! Tằng Vô Nhạc, còn được gọi là Tằng ngũ gia, hai giới hắc bạch lưỡng đạo đều có chân, quyền thế cực lớn, là cậu của nam thứ số Trương Hạo. Những tin tức còn lại không tra được."

làm hết phận sự trả lời.

"Bất quá, trên người người này huyết tinh dày đặc, chắc chắn đã gϊếŧ qua không ít người. Trình độ nguy hiểm cực cao. Kiến nghị ký chủ nên tránh xa."

"Khó trách ta lại thích hương vị trên người hắn như vậy."

Nghe xong lời nói, Lăng Sơ Nam lại hít sâu một hơi. Sau đó, vô cùng vui sướng cùng nhân vật nguy hiểm mà hệ thống nói, đi dạo quanh trường học.

: "......" Ký chủ! Ngài đừng quên ngài vẫn còn là học sinh. Khóa học đã bắt đầu rồi. Nam chủ còn ở trong phòng học chờ ngài đấy.

Hiển nhiên, Lăng Sơ Nam không nghe được gào thét trong lòng của . Cậu đi dạo với vị đại thúc này ước chừng hơn hai giờ, đem toàn bộ trường học dạo qua một vòng. Trong lúc đó, cậu cố ý hỏi thăm mổ đại thúc, còn mổ đại thúc cũng "trong lúc vô tình" đem thân thế, bối cảnh, sự việc từ nhỏ đến lớn y đã trải qua tất cả đều bại lộ. Sau khi hứa hẹn lần sau gặp lại, cũng trao đổi phương thức liên hệ với nhau, Tằng ngũ gia mới lưu luyến không rời nói lời từ biệt.

Mà cháu ngoại trai đã sớm bị y quên mất, vừa được thông tri rằng cậu hắn sẽ đến trường tham quan, lập tức nơm nớp lo sợ đợi vài tiếng đồng hồ trong ký túc xá.

"Ta cảm thấy, người này không tồi. Có thể nói, đủ thân sĩ, rất cường đại, là một bạn lữ không tồi, đáng chọn. ! Ngươi cảm thấy thế nào?"

Trên đường trở về, Lăng Sơ Nam chán muốn chết cùng hệ thống nói chuyện. Có điều cậu không hề tiết lộ, cậu cảm giác người này, thoạt nhìn ăn rất ngon.

"Ký chủ! Ngài đừng để bề ngoài của y đánh lừa."

rầu rĩ trả lời.

"Không có gì! Ta thích bị y lừa."

Lăng Sơ Nam híp mắc cười cười, sau đó sờ sờ cằm.

"Ta nhớ rõ, tháng trước ta đã tròn tuổi."

: "……" Ngài vừa mới thành niên, đã nghĩ như vậy như vậy rồi sao?

Cũng may, đại thúc đi rồi, cho nên Lăng Sơ Nam rốt cuộc cũng nhớ đến nam chủ đáng thương. Chuông tan học vừa vang lên, liền xoay người đến khu dạy học.

Trên bục giảng, lão sư nước miếng tung bay, Tần Hạo Nguyên lạnh mặt. Chỗ ngồi bốn phía của hắn, không có một ai. Áp suất thấp trên người của hắn, ngay cả lão sư cũng không dám kêu hắn hỏi vấn đề.

Lăng Sơ Nam từ cửa sau bước vào phòng học. Dưới ánh mắt của mọi người, ngồi xuống bên cạnh Tần Hạo Nguyên.

Thấy một màn này, ngay cả lão sư trên bục giảng cũng không khỏi nhíu mày nhìn Lăng Sơ Nam. Vừa rồi không phải chưa từng có người không sợ chết, ngồi vào vị trí bên cạnh Tần đại thiếu. Nhưng hết thảy, đều bị đôi mắt hình viên đạn của Tần Hạo Nguyên doạ cho chạy. Thậm chí, còn có người bị hắn đấm cho hai cái. Hiện tại, người đó còn đang ở một góc phòng học, che lại hai mắt gấu trúc lãi nha lãi nhãi kia kìa.

Thiếu niên lớn lên rất đẹp, nếu bị đánh hỏng, thực sự rất đáng tiếc. Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy.

Bất quá, bọn họ lại kinh ngạc phát hiện, nháy mắt khi thiếu niên ngồi bên cạnh Tần Hạo Nguyên, nhất thời băng tuyết tan rã. Tần đại thiếu vừa rồi còn như như băng sơn ngàn năm, lại hướng thiếu niên gật gật đầu. Tuy rằng vẫn xụ mặt như cũ, nhưng hàn khí quanh người từng chút tan đi rất rõ.

Thiếu niên này đến tột cùng là thần thánh phương nào?!

Ngay khi thiếu niên và Tần Hạo Nguyên nói được hai câu, mọi người không khỏi xoa xoa đôi mắt. Bọn họ không phải là nhìn lầm đi? Tần đại thiếu vừa rồi còn muốn đông chết người, cư nhiên lại cười?

"Xin lỗi! Vừa nãy trưởng bối trong nhà đến. Tôi phải dẫn y đi tham quan trường học. Nên mới đến trễ."

Lăng Sơ Nam vẻ mặt chân thành giải thích.

"Vốn dĩ muốn gọi điện thoại cho cậu. Nhưng hình như chúng ta còn chưa trao đổi số điện thoại."

"Không có việc gì."

Tần Hạo Nguyên cười cười. Sau đó, lấy điện thoại ra đưa cho Lăng Sơ Nam.

"Số của cậu?"

"! Không phải ta tự luyến, nhưng nam chủ khẳng định là yêu ta."

Lăng Sơ Nam một bên đùa nghịch điện thoại, một bên cùng đùa giỡn.

"Tên nam chủ này tuổi còn nhỏ quá. Kiến thức xã hội không đủ."

Ngụ ý chính là -----quá dễ lừa.

"Thưa ký chủ! Ý kiến của ngài, tui sẽ ghi nhớ. Ở thế giới sau, tui nhất định sẽ lựa chọn cho ngài nam chủ có chỉ số thông minh cao."

Thanh âm của thanh lãnh.

"Tốt! Ta rất mong chờ."

Lăng Sơ Nam trả lời.

"Tốt nhất là đẹp hơn một chút, mùi thịt ngon một chút, thịt của tên nam chủ này quá khó ăn."

vốn dĩ cho rằng có thể khiến ký chủ nghẹn một lần.

"…… Ký chủ! Hệ thống không cung cấp thức ăn."

"Bất quá, hương vị của đại thúc hình như rất thơm. Thịt y chắc hẳn ăn rất ngon."

Lăng Sơ Nam hứng thú bừng bừng nói.

: "……" Ký chủ! Tui nhớ rõ, lúc trước ngài nói muốn tìm bạn giường cơ mà, chứ đâu phải đồ ăn.

Bất quá, vô luận có gào thét như thế nào, Lăng Sơ Nam vẫn như cũ muốn mau chóng tìm được cơ hội ở chung một mình với Tằng ngũ gia.

Đó là ngày cuối tuần đầu tiên sau khai giảng. Lúc bị bạn cùng phòng Trương Hạo xúi dục, Lăng Sơ Nam và toàn bộ người trong ban đều cùng ra ngoài ăn một bữa cơm. Sau khi rượu no cơm đủ, một đám người trẻ tuổi không thể tránh khỏi muốn thỏa sức quẩy một phen. Liền cùng Trương Hạo thuê phòng ở chỗ chỗ cậu hắn.

Lăng Sơ Nam đương nhiên biết cậu của Trương Hạo là vị nào. Sau khi nam chủ thân thiện trưng cầu ý kiến, liền thuận nước đẩy thiện cùng đi.

Còn nữ chủ, sau khi cơm nước xong đã rời đi từ sớm.

Lăng Sơ Nam lớn lên đẹp, lại là bạn cùng phòng của chủ nhà, Trương Hạo. Cho nên, quan hệ đối với đại đa số nam nữ sinh đều không tồi. Vừa đến phân đoạn mời rượu, cậu liền trở thành nhân vật được hoan nghênh nhất.

Ban đầu, Tần Hạo Nguyên còn muốn giúp cậu chắn rượu, nhưng sau khi nhìn thấy Lăng Sơ Nam say đến mềm nhũn, liền cầm không được thu tay. Hắn lắc lắc chén rượu trong tay, ánh mắt nhìn đến hai má ửng đỏ cùng đôi mắt đã ướŧ áŧ của thiếu niên, cảm thấy cổ họng có chút khô khốc.

Lăng Sơ Nam một bên cầm ly rượu uống vào, một bên hỏi.

"! Đại thúc tới chưa?"

"Thưa ký chủ! Mục tiêu cách phòng này khoảng mét."

không tình nguyện đáp lời.

Lăng Sơ Nam lảo đảo đứng lên. Bởi vì say rượu, thân thể có chút lay động, Tần Hạo Nguyên vẫn luôn để ý cậu lập tức đỡ lấy. Sau khi đã đứng vững, cậu liền thoát khỏi cánh tay của Tần Hạo Nguyên, hướng hắn cười cười.

"Tôi đi toilet một chút."

Tần Hạo Nguyên bị nụ cười của Lăng Sơ Nam làm cho say mê. Thẳng đến khi Lăng Sơ Nam mở cửa cửa lung lay ra ngoài, hắn mới nhớ bản thân quên nhắc nhở cậu trong phòng thuê có toilet. Nên vội vàng chạy ra ngoài tìm. Lại không ngờ không nhìn thấy người.

Phía sau Tằng ngũ gia có mấy bảo tiêu. Một bên cùng đối tác gần đây trò chuyện, một bên đi về phía phòng thuê. Đột nhiên, y nghe được tiếng mở cửa ở phía trước, theo bản năng nhìn qua, lập tức thấy được thiếu niên y tâm tâm niệm niệm vài ngày qua, đang lung lay đi ra từ bên trong.

Ánh mắt thiếu niên mê man, sắc mặt ửng đỏ, bước đi cũng không thẳng. Hiển nhiên đã uống không ít.

Một cổ tức giận từ đáy lòng đột nhiên dâng lên. Tằng ngũ gia đứng tại chỗ không động đậy. Lại thấy thiếu niên thế nhưng từng bước đi về phía y, vừa đến bên cạnh y, thân thể liền mềm nhũn té xuống. Tằng ngũ gia theo bản năng duỗi tay ôm lấy, đem cậu vây vào trong ngực. Chỉ nghe thiếu niên phát ra một tiếng nói mớ "đại thúc" sau đó đó liền yên lặng. Tằng Vô Nhạc vừa cúi đầu liền thấy thiếu niên đã ngủ. Y lắc lắc đầu, nghĩ đến vừa rồi bản thân không ngờ lại sinh khí đối với đứa trẻ này. Đáy lòng không khỏi cảm thấy một trận buồn cười.

Mà những người đi theo bên cạnh Tằng ngũ gia, đều cảm giác như bản thân vừa dạo một vòng ở địa ngục. Toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh. Đặc biệt là mấy bảo tiêu vừa rồi có ý định duỗi tay đỡ lấy thiếu niên, bọn họ thiếu chút nữa đã bị dọa ra nướƈ ŧıểυ.

Mọi người ai không biết rằng, Tằng ngũ gia không gần sắc đẹp. Phàm là những người nhào vào trong ngực của y, mặc kệ là nam hay nữ, bộ dáng như thế nào, cuối cùng cũng đều không có kết cục tốt. Nhưng bọn hắn trăm triệu lần không ngờ đến, hôm nay, Tằng ngũ gia cư nhiên lại chủ động ôm lấy một mỹ thiếu niên đang say rượu. Biểu tình còn có chút... sủng nịch?

Chẳng lẽ ra đây là người yêu của ngũ gia? Thiếu niên này thoạt nhìn so với y nhỏ hơn rất nhiều. Nghĩ đến khả năng này, mọi người không khỏi rùng mình một cái. Thật nhìn không ra, đại danh định định Tằng ngũ gia cư nhiên thích luyến đồng.

Tằng Vô Nhạc mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, y chỉ một lòng ôm lấy thiếu niên đang ở trong ngực mình, nhanh chóng cùng bọn họ cáo từ. Sau đó, Tằng Vô Nhạc ôm lấy Lăng Sơ Nam, đi đến phòng riêng của y trên tầng cao nhất.

Tằng Vô Nhạc đem người đặt trên giường. Sau đó, bắt đầu từng nút từng nút cởϊ áσ thiếu niên.

: "Ký chủ! Ngài không tỉnh lại liền thất (mất) thân (trinh) đó."

Lăng Sơ Nam : "Không sao đâu. Không sợ y làm, chỉ sợ y không làm."

Cậu muốn ăn thịt!

:"……" Tại sao trước đây nó không không cảm nhận được ký chủ của mình hào phóng như vậy chứ? Không! Đáng ra nó sớm đã thấy được, chỉ là không muốn thừa nhận mà thôi.

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio