Chương
Edit : Yu (Miu)
Lăng Sơ Nam nhắm hai mắt, giống một con vịt sắp bị nấu chín, ngoan ngoãn tùy ý để Tằng Vô Nhạc bài bố. Có điều, trong đầu lại không hề rảnh rỗi.
"Cũng may, miệng vết thương trên tay ta đã khép lại. Nếu không, bị nhìn thấy, sẽ xấu hổ."
Thanh âm của lạnh lùng, quảng cáo.
"Hệ thống có thuốc tăng cường khép lại vết thương. Ngài đáng giá có được."
Khiến vui mừng chính là, Tằng Vô Nhạc chỉ đem ký chủ lột sạch. Sau đó hôn hôn cái miệng nhỏ, liền ôm cậu chuẩn bị ngủ. Không hề có ý tưởng sẽ như vậy như vậy.
"Ký chủ! Kế hoạch thất (mất) thân (trinh) của ngài phá sản rồi!"
"Sao ta lại cảm thấy, ngươi đang vui sướng khi người ta gặp họa vậy?"
"Ký chủ! Ngài suy nghĩ nhiều rồi. không hề có cảm xúc vui sướng khi người gặp họa, đầy nhân tính hóa như vậy."
"À!"
Đem hệ thống vứt qua một bên. Lăng Sơ Nam làm sao có thể để kế hoạch ăn thịt của mình thất bại được? Cậu thừa dịp Tằng Vô Nhạc nằm xuống, ngô một tiếng, nhăn mũi leo lên cánh tay y. Sau đó, thuận thế rúc vào lồng ngực của y.
Tằng Vô Nhạc cả kinh. Vừa nãy khi cởϊ qυầи áo của thiếu niên, đã là khiêu chiến nhẫn nại cực hạn của y. Hiện tại, thiếu niên lại chui vào lồng ngực của y, đương nhiên không thể tránh khỏi đụng phải nơi nào đó đã sớm có phản ứng.
Tằng ngũ gia là người như thế nào? Ngày thường, vô số nam nữ nhào vào lồng ngực của y đếm không xuể. Y tuy rằng không muốn phương diện này, nhưng cũng tiếp xúc không ít. Có điều, chưa từng có người nào giống với thiếu niên này. Ngay cả động đậy cũng không cần, mà đã chiếm được toàn bộ linh hồn của y.
Nhưng y cũng không muốn ngay tại lúc thiếu niên ý thức không rõ, mà làm cậu. Lần đầu tiên của bọn họ, không nên ở tại nơi này.
Tằng Vô Nhạc cơ hồ có chút luống cuống tay chân. Được xưng là lão đại của hai giới hắc bạch dưỡng đạo Tằng ngũ gia, lại cẩn thận đem tiểu gia hoả đang lộn xộn trên người mình ôm vào trong ngực.
"! Y có phải không được hay không?"
Lăng Sơ Nam bị bắt ghé vào trong ngực của người đàn ông, không thể động đậy, khiến cậu có chút u buồn.
"Từ góc độ sinh lý mà nói, người này thuộc trạng thái khỏe mạnh, cho dù là bất kỳ phương diện nào."
dừng một chút mới nói.
"Cho nên, theo thận trọng phân tích, hẳn là mị lực của ký chủ không đủ. Kiến nghị ký chủ đổi thuốc Vạn nhân mê từ cửa hàng hệ thống."
Lăng Sơ Nam : "Đến lúc đó, ai cũng đều muốn thượng ta?"
: "……Không phải! Là người gặp người thích."
Lăng Sơ Nam nghĩ nghĩ, sau đó lắc đầu cự tuyệt.
"Thôi! Ta hiện tại đã là người gặp người thích. Nhiều người yêu thích ta như vậy, khiến ta thực buồn rầu."
: "Xin lỗi! Đã làm ký chủ thất vọng rồi."
Lăng Sơ Nam : "Không có việc gì. Ta quen thất vọng về ngươi rồi." (Poor )
: "……"
Trong kế hoạch của Lăng Sơ Nam, cái gì cũng có thể không làm, nhưng thịt thì không thể không ăn. Cậu ghé vào người của Tằng Vô Nhạc, ngửi hương vị trên người y, thần sắc của Lăng Sơ Nam có chút mê say. Sau đó, cậu nhịn không được há miệng cắn xuống.
"!!!!!"
Trong miệng truyền đến hương vị ngọt ngào, khiến Lăng Sơ Nam nhịn không được cảm động đến phát khóc. Đây là miếng thịt ngon nhất mà cậu từng ăn! So với thịt của cậu còn ngon hơn!
: "Ký chủ! Ngài cắn thật! Không tốt! Ngũ gia tỉnh lại! Mau chạy trốn a!"
Sau đó, Lăng Sơ Nam lại nhắm mắt cắn thêm một ngụm.
:……………
Tằng Vô Nhạc :…………
Năm tuổi, bò lên vị trí gia chủ. tuổi, dừng chân hoàn toàn ở hai giới hắc bạch. Trong vòng mười năm này, Tằng ngũ gia chưa hề chịu qua vết thương nào.
Nhưng hôm nay, y lại bị chính thiếu niên mình coi trọng cắn rớt thịt. Mà còn là hai miếng. Nhìn dáng vẻ còn muốn ăn tiếp của cậu, đáng sợ hơn chính là, y thế nhưng cảm thấy, vẻ mặt nhắm mắt đầy thỏa mãn của thiếu niên....... Thực đáng yêu?
Thiếu niên vươn đầu lưỡi, liếm liếm vệt máu trên vết thương của y. Tằng Vô Nhạc chỉ cảm thấy một cổ tê dại từ miệng vết thương truyền đến. Ánh mắt y thâm trầm. Nơi nào đó dưới thân vẫn chưa được thỏa mãn, lại càng thêm dâng trào. Y hít sâu một hơi, đem thiếu niên ôm càng thêm chặt, thanh âm của Tằng Vô Nhạc có chút khàn khàn.
"Bảo bối! Em đang làm gì?"
Lăng Sơ Nam đương nhiên cảm giác được biến hóa của người đàn ông. Cậu làm như có chút không thoải mái, giật giật phần eo đang bị ôm chặt, nghe được âm thanh hít khí rõ ràng,, mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Ánh mắt mê mang, còn mang vẻ đơn thuần vô tội.
"Đang ăn thịt a! Thơm quá!"
Vừa dứt lời, liền liếm liếm vết máu trên vết thương của Tằng Vô Nhạc. Sau đó, chồm lên hôn hôn vào miệng của y, cười nói.
"Rất ngọt! Thích!"
Tằng Vô Nhạc làm sao chịu buông tha cho miếng thịt đưa tới miệng. Lập tức đè lại gáy Lăng Sơ Nam, gia tăng nụ hôn. Một lúc lâu sau, y mới hôn vào trán của Lăng Sơ Nam.
"Nếu như bảo bối thích, vậy gả cho anh đi. Về sao, anh đều cho em cắn. Có được không?"
Ánh mắt của Lăng Sơ Nam vẫn còn men say, nghe vậy liền nghiêng nghiêng đầu, tựa hồ đang tự hỏi. Sau đó, cậu thận trọng gật gật đầu.
"Gả cho anh! Ăn thịt!" (đổi xưng hô, chứ tội ai kia già :))))
Cuối cùng, Tằng Vô Nhạc trừ bỏ hôn môi, vẫn chưa làm ra chuyện khác người gì với Lăng Sơ Nam. Ngược lại, Lăng Sơ Nam ở trên người Tằng Vô Nhạc cắn đi vài miếng thịt, máu tươi đầm đìa, nhìn còn phát đau.
Bất quá, Tằng Vô Nhạc cũng chỉ nhăn mày một chút. Ngược lại, hứng thú bừng bừng mà ôm Lăng Sơ Nam, chỉ đạo Lăng Sơ Nam nên cắn ở nơi nào. Thẳng cho đến khi trời sắp sáng, hai người mới bắt đầu nghỉ ngơi.
: Thế giới biếи ŧɦái này ta không hiểu. Ta là một hệ thống cô độc. ()
"! Ta cảm thấy, ta gặp được chân ái rồi."
Ngủ được một giấc, Lăng Sơ Nam liền nói với hệ thống như vậy.
: "Xin ký chủ chú ý tuân thủ quy tắc của người nghịch tập."
"Biết rồi!"
Lăng Sơ Nam lười nhác xoay người rúc vào lòng ngực người đàn ông, rầu rỉ đáp.
Ngày thứ hai, khi Lăng Sơ Nam tỉnh lại, Tằng Vô Nhạc đã mặc xong quần áo, chuẩn bị tốt bữa sáng. Thấy cậu nhìn qua, y duỗi tay xoa xoa mái tóc mềm mại của thiếu niên.
"Bảo bối tỉnh rồi sao? Mau đi rửa mặt, bàn chải đánh răng và khăn lau mặt đều mới. Làm xong thì ra đây ăn sáng."
Thấy Lăng Sơ Nam nhìn mình bất động, y không khỏi bật cười.
"Nếu bảo bối muốn ăn anh, cũng nên đi rửa mặt trước đã."
Lăng Sơ Nam rốt cuộc có phản ứng. Cậu nghiêng đầu nhìn về phía Tằng Vô Nhạc, đáy mắt hoàn toàn mê mang.
"Đại thúc! Anh không sợ đau sao?"
"Sợ chứ! Anh cũng sợ đau!"
Tằng Vô Nhạc nhìn thiếu niên, biểu tình có chút ủy khuất. Thấy bộ dạng không biết làm sao của thiếu niên, đột nhiên bật cười đem cậu ôm vào trong ngực, hôn một cái.
"Có điều, không có việc gì. Cho dù bảo bối cắn có đau hay không, anh đều thích."
Sau đó, y săn ống tay áo bên phải lên, lộ ra cánh tay rắn chắc xinh đẹp trước mặt Lăng Sơ Nam.
"Nhìn xem! Đã lành rồi."
Lăng Sơ Nam có chút không thể tin tưởng ôm lấy cánh tay người đàn ông, nhìn qua nhìn lại. Sau đó, cậu nhảy lên đùi Tằng Vô Nhạc, kéo phần ao trên vai y xuống, chỉ nhìn thấy một mảnh cơ bắp bóng loáng.
"Thật sự đã lành rồi này."
Tằng Vô Nhạc lại bị thiếu niên chọc cho một thân hỏa khí, đem cậu ôm vào trong ngực.
"Cho nên, về sau bảo bối không được cắn bản thân. Nếu muốn ăn thịt, thì cứ tìm anh."
Lăng Sơ Nam bình tĩnh nhìn Tằng Vô Nhạc trong chốc lát, sau đó bạch bạch nhảy lên.
"Em đi rửa mặt."
Nhìn hai tai thiếu niên đã đỏ lên, trong mắt Tằng Vô Nhạc tràn đầy ôn nhu.
Đóng lại cửa phòng tắm, sắc mặt Lăng Sơ Nam trầm lặng.
"! Có thể tra được tại sao sao anh ấy lại khôi phục nhanh đến vậy không?"
trầm mặc một trận.
"Xin lỗi ký chủ! không ra được người này có dị thường gì. Có lẽ là do y có thể chất đặc thù."
Ngài không phải cũng thật đặc thù sao? Có hàm răng của người nào mà kiên cố đến nỗi dễ dàng đem thịt người ta cắn xuống như vậy hay không?
Nghĩ đến năng lượng đã mất của mình, quyết định không nói ra hai câu phía sau.
Lăng Sơ Nam đứng yên một lúc, đột nhiên nở nụ cười.
"Ta quả nhiên đã gặp được chân ái. Lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, miệng vết thương ta giấu kỹ đến như vậy, vẫn bị y phát hiện. Cái này không phải chân ái chứ là gì?"
Lăng Sơ Nam vui vẻ nói với .
: ....... Tui rốt cuộc cũng hiểu được, chân ái của ký chủ có nghĩa là gì.
Giống như suy nghĩ, chân ái của Lăng Sơ Nam chính là có thể để cậu cắn, hơn nữa người đó không được xấu.
Trùng hợp chính là Tằng Vô Nhạc.
Ăn xong bữa sáng, Tằng Vô Nhạc đưa Lăng Sơ Nam đến trường học. Bảo tiêu ngồi phía trước cố nén lòng hiếu kỳ, mắt nhìn thẳng về phía trước. Cuối cùng, lúc dừng xe, hắn không nhịn được lia mắt ra phía sau. Rốt cuộc là tiểu yêu tinh như thế nào, lại có thể câu được hồn của Tằng ngũ gia. Sau đó, hắn vừa lúc thấy được hình ảnh tiểu yêu tinh kia cắn rớt một miếng thịt trên vai của ngũ gia bọn họ. Mà vị kia của bọn họ, chỉ cần bị người khác đụng một chút, đều phải đánh gãy chân, cư nhiên cười đến vẻ mặt sủng nịch.
Bảo tiêu cứng đờ quay đầu đi. Nhất định là buổi sáng hắn ngủ không đủ giấc. Ngũ gia của bọn họ nhất định sẽ không coi trọng một tiểu yêu tinh hung tàn như vậy! Hắn tự thôi miên chính mình. Sau đó, hắn bỗng nhiên lại nghe thấy thanh âm ngũ gia nhà mình ôn nhu muốn tích ra mật, nói.
"Đủ rồi sao? Muốn cắn thêm một ngụm nữa hay không?"
......... Ô ô ô, hắn sợ a.
Lăng Sơ Nam cảm thấy mỹ mãn, nhẹ nhàng bước chân đến phòng học.
Vừa đến cửa phòng học, liền thấy được nam chủ không ngừng nhìn về phía bên này. Cũng thấy được hai quầng thâm đáng sợ trên mặt của vị nam chủ.
"! Nam chủ tối hôm qua túng dục quá độ?"
mặc kệ Lăng Sơ Nam, hướng cậu trợn trắng mắt.
Tối hôm qua, Lăng Sơ Nam đột nhiên biến mất. Tần Hạo Nguyên bị dọa sợ hãi, kêu không ít bảo tiêu đi tìm một trận. Cuối cùng, xác nhận cậu cư nhiên lại bị Tằng ngũ gia mang đi, lập tức cảm thấy trời như đang sụp xuống.
Tằng ngũ gia là người nào? Chính là người mà ngay cả đại công tử đệ nhất thế gia ở kinh đô như hắn, cũng không dám đắc tội đến. Nhà của Lăng Sơ Nam tuy rằng có tiền có thế, nhưng quyền lực tuyệt đối không thể đối chọi với Tằng ngũ gia. Tần Hạo Nguyên cơ hồ đã có thể đoán được kết cục của Lăng Sơ Nam. Tần Hạo Nguyên lập tức đi tìm Tằng ngũ gia, lại bị đánh mấy quyền ném ra ngoài. Sau đó, hắn đi cầu ba mẹ mình, có điều bị nhốt một đêm.
Thế nhưng, khi tưởng tượng đến việc Lăng Sơ Nam sẽ bị người khác....... Tâm hắn giống như bị cắt xuống một đao, sau đó không ngừng lăng trì, đau đến không thở nổi.
Sáng sớm, Tần Hạo Nguyên liền đến trường học, trong lòng lo lắng không ngừng, hai mắt trước sau đều dừng ở cửa.
Hắn không biết tâm trạng của mình là như thế nào. Hắn sợ hãi Lăng Sơ Nam sẽ không đi học, lại sợ hãi Lăng Sơ Nam mình đầy thương tích xuất hiện.
Cho nên, khi nhìn thấy thiếu niên hoàn hảo không tổn hại gì đứng ở cửa, hắn lập tức nhảy dựng lên. Ghế dựa phía sau cùng mặt đất phát ra âm thanh chói tai. Mà Tần Hạo Nguyên đã không còn trên chỗ ngồi.
Nhìn nam chủ càng ngày càng gần muốn ôm mình, Lăng Sơ Nam do dự một giây đồng hồ.
"! Ta nên né tránh, hay là vẫn nên né tránh?"
: "Kiến nghị ký chủ tiếp nhận. Kéo cao độ hảo cảm của nam chủ, sẽ có lợi cho việc nghịch tập."
"Ừ!"
Lăng Sơ Nam có điên mới tiếp nhận đề nghị này. Sau đó, ngay khi Tần Hạo Nguyên sắp bổ nhào vào cậu, Lăng Sơ Nam liền bị một cổ lực đạo phía sau kéo về, rơi vào trong một lồng ngực ấm áp.
Mà nam chủ?
Hắn bị bay ra bên ngoài.
Nhìn nam chủ từ cửa phòng học bay đến bục giảng, trong lòng Lăng Sơ Nam bi ai cho hắn hai giây. Nhưng tưởng tượng đến việc thịt hắn khó ăn, cậu liền đem điểm đồng tình vừa mới dâng lên vứt tới chín tầng mây. Cậu xoay người nhìn về phía vẻ mặt nghiêm túc của đồ ăn, cười đến mi mắt cong cong.
"Đại thúc! Anh tới lớp học của em làm gì?"
Đem hai từ bất nhã bên miệng vừa rồi nuốt xuống, Tằng Vô Nhạc xoa xoa đầu tóc của Lăng Sơ Nam.
"Bảo bối! Em thật được hoan nghênh."
-----
Chương
Edit : Yu (Miu)
Đối với việc một người đàn ông xa lạ, đột nhiên xuất hiện đem nam thần của ban đả đảo, cũng đối với hành vi động tay động chân với nam thần, học sinh trong ban vô cùng bất mãn, sôi nổi muốn tiến lên lý lẽ. Nhưng những học sinh ngây ngô chưa đủ lông đủ cánh này, làm sao có thể là đối thủ của Tằng ngũ gia? Chỉ một ánh mắt của y, mọi người đã sôi nổi lui lại. Thậm chí, mấy học sinh vốn dĩ muốn đỡ Tần Hạo Nguyên đứng lên, cũng nhịn không được lùi về sau hai bước.
Đến nỗi nữ chủ vốn dĩ có tinh thần trọng nghĩa mười phần, đối với Tần Hạo Nguyên ấn tượng phi thường không tốt, cũng do do dự dự muốn đi lên vì hắn ra mặt.
Cuối cùng, vì để giá trị nghịch tập không bị trừ, Lăng Sơ Nam vẫn quyết định đưa Tần Hạo Nguyên đã ngất xỉu đến phòng y tế. Đương nhiên, Lăng Sơ Nam chỉ phụ trách chỉ huy, còn việc đem Nam chủ đỡ đi liền biến thành Tằng ngũ gia.
Tằng Vô Nhạc lạnh mặt đem tiểu tử dám mơ ước đến bảo bối của mình, kéo đến phòng y tế. Lúc này, bác sĩ của trường học không ở đây. Y liền tuỳ tay đem Tần Hạo Nguyên ném lên giường. Sau đó, hướng Lăng Sơ Nam bày ra vẻ mặt ủy khuất.
"Bảo bối! Tối hôm qua em đã đáp ứng gả cho anh."
Lăng Sơ Nam qua cầu rút ván, nhướng mày nói.
"Có sao?"
nhắc nhở : "Ký chủ cẩn thận! Có sát khí."
Sau đó, Lăng Sơ Nam bị áp lên một chiếc giường khác của phòng y tế, kế tiếp bị hôn đến chết đi sống lại.
: "Ký chủ! Chọc giận người cường đại hơn chính mình, là hành vi không sáng suốt."
Lăng Sơ Nam : "! Ngươi lại vui sướng khi người gặp họa."
: "Thưa ký chủ! là một hệ thống không có thiết lập tình cảm. Không biết vui sướng khi người gặp hoạ là cái gì."
"À!"
Lăng Sơ Nam nói.
"Ta thích nhìn bộ dáng đồ ăn tức giận không nhịn được."
: "............"
Tuy rằng mới quen biết không lâu, cũng không hề tiếp xúc qua. Nhưng không rõ vì nguyên nhân nào, Lăng Sơ Nam lại biết, mặc kệ cậu muốn làm cái gì, người này cũng đều nguyện ý dung túng cho mình. Loại cảm giác này rất kỳ quái, khiến cho cậu nhiều lần không hề kiêng nễ. Mà sự thật đã chứng minh, cảm giác của cậu một chút cũng không sai.
Sau đó không lâu, Tằng Vô Nhạc buông cậu ra, lúc này hai người đều có chút thở hồng hộc.
Ngay lúc này, Lăng Sơ Nam lột áo sơ mi của Tằng Vô Nhạc ra, cắn một ngụm trên vai y.
Ánh mắt Tằng Vô Nhạc thâm trầm. Nếu không phải thời cơ không đúng, y rất muốn làm tiểu gia hoả không giữ lời này ngay tại chỗ. Đang muốn nói lại vài câu, y liền thấy người dưới thân sắc mặt ửng đỏ, khóe mắt hơi hơi mang theo ướŧ áŧ, ngay khi cậu nhìn về phía mình, tâm Tằng Vô Nhạc lập tức mềm lại. Gương mặt rốt cuộc không còn giận nữa, bất đắc dĩ đành hôn hôn lên khóe miệng thiếu niên, lại lia mắt nhìn nam chủ đang nằm ở cách vách.
"Bảo bối! Về sau cách xa cậu ta một chút." Bằng không, y liền gϊếŧ chết hắn.
: "Cảm nhận được mục tiêu đang tràn ngập sát ý đối với nam chủ. Để đảm bảo sinh mệnh của nam chủ an toàn, kiến nghị ký chủ đáp ứng yêu cầu của mục tiêu."
Lăng Sơ Nam liếc mắt nhìn Tần Hạo Nguyên một cái, nói.
"Cậu ấy là bạn học của em."
Sắc mặt Tằng Vô Nhạc nhìn Tần Hạo Nguyên có chút đen.
Lăng Sơ Nam lại nói.
"Mấy tháng trước, em và cậu ấy cùng rơi xuống vách núi. Là cậu ấy đã cứu em. Cậu ấy là ân nhân cứu mạng của em."
Sắc mặt Tằng Vô Nhạc càng đen.
Lăng Sơ Nam tổng kết nói.
"Cậu ấy là bạn tốt của em. Cho nên, em không thể để đồng ý yêu cầu của anh được."
Tằng Vô Nhạc đấm một cái lên tủ đầu giường, hừ lạnh một tiếng, nổi giận đùng đùng rời đi.
"Ký chủ! Ngài muốn hại chết nam chủ sao?"
Lăng Sơ Nam nghiêng người dựa vào mép giường, nếm tư vị còn lưu trong miệng, sau đó lười biếng ngáp một cái.
"Không có việc gì. Nam chủ thích ta nói như vậy. Nếu không tin, ngươi và ta cùng nhau đếm đến ba. Một! Hai! Ba!"
Sau khi Lăng Sơ Nam và vừa dứt lời, Tần Hạo Nguyên liền mở mắt.
Giá trị nghịch tập tăng %, trước mắt giá trị nghịch tập là %. Mong ký chủ tiếp tục nỗ lực."
Thấy tầm mắt nam chủ đang nhìn về phía Lăng Sơ Nam, giống như ăn phải sht, lòng tràn đầy hụt hẫng.
Gương mặt ái mộ đó đến tột cùng là như thế nào?????
Ngay khi Tằng Vô Nhạc nói ra câu "Cách xa cậu ta một chút", Tần Hạo Nguyên đã tỉnh lại. Hắn đương nhiên cũng nghe được câu trả lời vừa rồi của Lăng Sơ Nam. Tằng ngũ gia là người như thế nào, hắn biết rõ. Thế nhưng hiện tại, Lăng Sơ Nam lại vì hắn mà chống đối lại y. Có thể thấy, cậu ấy đã có dũng khí lớn đến chừng nào.
Nghĩ đến đây, trong lòng Tần Hạo Nguyên nóng lên, tầm mắt nhìn về phía Lăng Sơ Nam càng ngày càng nóng rực.
Lăng Sơ Nam đi đến mép giường của Tần Hạo Nguyên, ánh mắt áy náy.
"Thật xin lỗi! Đều là do tôi hại cậu bị đánh."
Cả người Tần Hạo Nguyên giống như bị xe cán qua, đau vô cùng. Nhưng thấy Lăng Sơ Nam áy náy như vậy, trong lòng hắn lại ấm áp. Tần Hạo Nguyên cố hết sức nở ra một nụ cười.
"Không có việc gì. Không phải tôi vẫn còn tốt sao? Không cần lo lắng."
Lúc này bác sĩ vừa vặn trở về, hắn cố nén suy nghĩ muốn nói ra cảm giác hiện tại của mình, tiếp tục.
"Bác sĩ đã trở lại rồi. Cậu yên tâm đi, tôi không có việc gì đâu. Mau đi học đi. Đây là khóa chuyên ngành đấy."
"Vậy, tôi đi trước"
Lăng Sơ Nam cắn cắn môi, tựa hồ vẫn có chút không yên tâm.
Tần Hạo Nguyên cười cười.
"Đi đi."
Lăng Sơ Nam nhìn về phía bác sĩ.
"Bác sĩ! Nhất định phải chữa trị thật tốt cho cậu ấy. Sắc mặt của cậu ấy hình như có chút tái nhợt."
Bác sĩ thấy Lăng Sơ Nam vừa đẹp, lại vừa còn lễ phép, cho nên rất có hảo cảm, liền mỉm cười đáp ứng.
Cuối cùng, Lăng Sơ Nam cũng đi ra ngoài. Tần Hạo Nguyên rốt cuộc không duy trì được biểu tình, đau đến nhe răng trợn mắt. Hắn ít nhất đã bị gãy hai xương sườn.
Vừa ra khỏi phòng y tế, Lăng Sơ Nam đã bị một cổ lực đạo đè lên vách tường, sau đó bị hôn xuống.
Lăng Sơ Nam duỗi tay ôm lấy cổ người đàn ông, tiếp nhận nụ hôn.
: " Ký chủ! Hình như ngài một chút cũng không cảm thấy kinh ngạc?"
Lăng Sơ Nam : "Ta đã biết y ở bên ngoài, vì sao phải kinh ngạc?"
: "Cũng hợp lý ha! Khoan đã! Làm sao ngài biết y đang ở bên ngoài chờ?"
Tằng Vô Nhạc buông Lăng Sơ Nam ra, chóp mũi kề chóp mũi, thanh âm trầm thấp.
"Bảo bối! Anh vừa rồi diễn rất tốt đúng không?"
Lại là ngữ khí cầu khích lệ.
Lăng Sơ Nam gật đầu.
"Cũng tốt!"
Vẻ mặt đầy mộng bức. Ký chủ và người này khi nào đã cùng thương lượng diễn kịch?
Lăng Sơ Nam dường như nghe được nghi hoặc của , nói.
"Mgươi hẳn là đã ký kết qua không ít ký chủ đi."
"Đúng vậy! Ngài là người thứ ."
"Cho nên, tại sao người vẫn ngốc như vậy?"
: "Ký chủ! Mong hãy tôn trọng hệ thống. Tui cự tuyệt công kích của loài người."
Lăng Sơ Nam : "Ngươi chẳng lẽ không nhìn ra, y vừa rồi không hề tức giận sao?"
: "........." Thật đúng là không nhìn ra! Khí tràng của Tằng ngũ gia cường đại như vậy, nó căn bản không dám nhìn nhiều.
Tằng Vô Nhạc trầm thấp cười một tiếng, thanh âm có chút khàn khàn.
"Bảo bối! Anh không biết em muốn làm gì. Có điều, anh nhìn ra được, em không thích người bên trong."
Lăng Sơ Nam không hề phủ nhận.
Tằng Vô Nhạc tiếp tục nói.
"Bất quá, em muốn đạt được hảo cảm của cậu ta."
Lăng Sơ Nam gật đầu.
"Bảo bối! Anh yêu em."
Tằng Vô Nhạc tựa đầu vào cổ Lăng Sơ Nam, thân mật cọ cọ.
"Vì vậy, em muốn làm gì, anh cũng sẽ giúp em."
Lăng Sơ Nam mặt vô biểu tình, nhưng trong lòng đã nổ tung.
"! Ta cảm thấy, ta bị đồ ăn hớp hồn mất rồi!"
: "Ký chủ! Xin hãy cầm cự!"
Sau đó, Lăn Sơ Nam cắn một ngụm trên cổ của Tằng Vô Nhạc.
Một ngụm này của Lăng Sơ Nam là ở bên cạnh động mạch Tằng Vô Nhạc. Tằng Vô Nhạc hít vào một hơi, hai tay ôm lấy thiếu niên đang ở trên cổ mình làm loạn. Thanh âm có vẻ thập phần áp lực.
"Bảo bối! Vừa rồi anh phối hợp với em như vậy, có phải nên khen thưởng cho anh hay không?"
Lăng Sơ Nam kinh ngạc nhìn miệng vết thương đang khép lại trên cổ Tằng Vô Nhạc, vừa nghe vậy, liền nghiêng nghiêng đầu.
"Ân?"
Tằng Vô Nhạc liếm vết máu thuộc về chính mình trên môi thiếu niên, nói.
"Chúng ta kết hôn đi!"
: "Kiến nghị ký chủ cự tuyệt!"
Lăng Sơ Nam : "Được! Nếu anh thuyết phục được ba mẹ của em, em sẽ gả cho anh."
: ".........."
Tằng Vô Nhạc vốn dĩ không có bao nhiêu hi vọng, nghe cậu nói vậy liền vô cùng vui mừng, ôm lấy Lăng Sơ Nam.
"Được! Chúng ta lập tức đi."
Sự thật chứng minh, trước mặt cha mẹ của người yêu mình, danh tiếng của Tằng ngũ gia một chút cũng không dùng được. Khi hai người nghe nói Tằng Vô Nhạc muốn cưới con trai của mình, cha Lăng và mẹ Lăng lập tức tức giận, đem người đuổi ra ngoài. Sau đó, hai người muốn kéo Lăng Sơ Nam trở về, lại thấy con trai của mình thế nhưng đã bị Tằng ngũ gia kéo lên xe.
Trên đường trở về, Tằng ngũ gia nhịn không được sờ sờ mũi.
"Bảo bối! Ba
mẹ của em thật có sức sống."
Lăng Sơ Nam giảo hoạt cười cười.
"Đúng vậy! Bọn họ vẫn luôn muốn ôm cháu nội. Không bằng, anh sinh cho em một đứa con trai. Nói không chừng, bọn họ liền đồng ý."
Tằng Vô Nhạc : "..........."
Mỗ bảo tiêu nào đó đang nghe lén : "........."
Tằng Vô Nhạc đương nhiên không thể sinh con cho Lăng Sơ Nam. Vì vậy, y liền đem Lăng Sơ Nam kéo vào bên người, một bạt tay đánh vào mông cậu, chỉ nghe một tiếng vang thanh thúy.
"Tiểu gia hỏa! Xem em còn còn giễu cợt anh hay không."
Lăng Sơ Nam : "........"
-----
Chương
Edit : Yu (Miu)
Ba tháng sau.
"Lăng Sơ Nam! Tôi... Tôi thích cậu!"
Trên con đường nhỏ trong trường, một cô gái có diện mạo thanh thuần đáng yêu đang đứng trước mặt Lăng Sơ Nam. Bất ngờ lại chính là nữ chủ Đồng Hiểu Hiểu trong cốt truyện. Lúc này, sắc mặt của cô ửng đỏ, ngón tay có chút bất an vuốt ve phong thư hồng nhạt trong tay.
Lăng Sơ Nam nhìn lá thư trong tay Đồng Hiểu Hiểu, trên mặt hiện lên một mạt mỉm cười.
"Xin lỗi!"
Lưu lại đại cô gái vẻ mặt đầy ảm đạm, Lăng Sơ Nam xoay người nhanh chóng rời đi.
"! Kiểm tra một chút, đầu óc của nữ chủ có phải có vấn đề hay không?
"Thưa ký chủ! Nữ chủ không có vấn đề."
"Vậy là chỗ đó có vấn đề!"
Cách ngày khai giảng đã ba tháng, trước ngày hôm nay, nữ chủ chưa bao giờ tìm cậu nói chuyện qua. Mỗi lần nhìn thấy cậu, cũng là xoay người rời đi. Thậm chí, đối với cậu không chút nào che giấu chán ghét. Nhưng hôm nay, đột nhiên cô ta lại tìm cậu tỏ tình....
"Tình cảm của nam chủ và nữ chủ chủ phát triển như thế nào rồi?"
"Thưa ký chủ! Nam chủ và nữ chủ hiện tại đang chuẩn bị tổ chức tiệc Nguyên Đán."
Lăng Sơ Nam gật gật đầu. Lực lượng của cốt truyện quả thực cường đại. Tuy rằng cậu đã phá hủy lần gặp gỡ tốt đẹp của nam nữ chủ, nhưng thời điểm cậu không chú ý, nam chủ và nữ chủ vẫn bắt đầu tiếp xúc. Hơn nữa, nhất định đã sinh ra hảo cảm cho nhau.
Hơn nữa, hiện tại nam chủ đối với cậu tuy rằng không có địch ý. Nhưng gia tộc của nam chủ đã đem manh mối của vụ tai nạn xe lần trước, chỉa về phía cậu. Nếu không có Tằng Vô Nhạc, hỉ sợ hiện tại cậu đã cùng gia tộc của nam chủ giằng co.
Trong nguyên tác, thân là vai phản diện cậu hẳn là phải chết cách ngày đó không lâu. Nhưng hiện tại, giá trị nghịch tập của cậu vẫn còn ở %.
Nghĩ đến Tằng Vô Nhạc, Lăng Sơ Nam cảm thấy bản thân có chút đói bụng.
Không biết gần đây y đang vội cái gì. Đã hai tuần, Lăng Sơ Nam không hề thấy qua Tằng Vô nhạc. Vì vậy, trên cổ tay của cậu lúc này lại xuất hiện băng gạc.
Đang lúc Lăng Sơ Nam đi đến cổng trường, chần chờ một chút mới nói.
"Ký chủ! Tui vừa mới tiếp nhận được tư liệu. Kỳ thực lúc ngài vừa mới xuyên qua, cốt truyện mà tui khi đưa ngài, không phải là cốt truyện hoàn chỉnh."
"Ừ!"
Lăng Sơ Nam cũng không kinh ngạc. Nếu là cốt truyện hoàn chỉnh, giá trị nghịch tập của cậu cũng không ngừng ở % đến bây giờ.
"Đưa cho ta."
Cốt truyện bắt đầu là sau khi cậu đã chết.
Nam chủ và nữ chủ cũng không hề ngọt ngọt ngào ngào yêu nhau, mà là bắt đầu tận thế. Không biết virus từ nơi nào xuất phát, lại lấy thành phố của bọn họ làm tâm điểm, lặng yên không một tiếng động lan tràn. Không quá ba tháng, đại đa số nhân loại trên thế giới đều biến thành tang thi. (Má bẻ lái như thánh :))))
Mà những người không bị lây nhiễm virus, một bộ phận là người thường nhưng có thể chất cường hãn, một bộ phận khác lại tiến hóa ra dị năng.
Nữ chủ Đồng Hiểu Hiểu chính là một người bình thường. Cô ta ở trong mạt thế, gian nan sống sót mười năm. Sau đó, lại bị người ái mộ bạn trai mình, cũng chính là nam chủ, đẩy vào bầy tang thi.
Không sai! Cô ta trọng sinh.
Sau khi trọng sinh, nữ chủ biết được những sự việc sẽ phát sinh trong mười năm sau đó. Cũng đồng dạng biết được tang thi vương trong tương lai. Cô ta có được một một không gian tùy thân, bên trong có linh tuyền, cũng có thể gieo trồng thực vật.
Vì vậy, cô ta liền tỏ tình với vai phản diện đã ái mộ mình, lấy được sự tín nhiệm của hắn, thừa cơ bắt được không gian và linh tuyền vào tay. Dưới sự trợ giúp của không gian, cô tô hi hữu đạt được dị năng chữa khỏi. Sau đó, cô ta nhờ vào không gian và dị năng, ở mạt thế sống vô cùng tốt, cùng đệ nhất cường giả trong mạt thế là nam chủ đến với nhau.
Lúc này, cách mạt thế còn khoảng hai tuần. Nói cách khác, tối hôm qua nữ chủ đã trọng sinh trở về.
Cho nên, cô ta mới tìm cậu để tỏ tình? Lăng Sơ Nam sờ sờ cằm.
"Cốt truyện như vậy mới thú vị chứ. Cái lúc trước thật sự quá nhàm chán."
Còn về linh tuyền và không gian, Lăng Sơ Nam duỗi ngón tay đến vạt áo trước ngực, sờ vào miếng ngọc ở đó. Là cái này sao?
Không biết khi tỏ tình thất bại, nữ chủ sẽ dùng chiêu thức gì đây.
Trở lại biệt thự bên ngoài, Lăng Sơ Na liền đánh một cái ngáp.
"Cho nên, nhiện vụ hiện tại của ta là sống sót đến khi mạt thế kết thúc?"
"Đúng vậy ký chủ."
"Ta có được dị năng không?"
"Thưa ký chủ! Linh tuyền trong không gian có thể giúp ký chủ đạt được dị năng."
"Tằng Vô Nhạc đâu?"
Trong cốt truyện, từ lúc này cho đến hết, cậu hình như không hề nhìn thấy miêu tả về người đàn ông kia.
"Thưa ký chủ! Trong cốt truyện không hề có dấu vết của người này. Không thể tra được tư liệu."
Nếu người đàn ông này vừa mới bắt đầu mạt thế, đã chết hoặc biến thành tang thi, như vậy cậu phải nhịn đói hay sao? Mắt nhìn băng gạc trên cổ tay, Lăng Sơ Nam có chút tiếc nuối.
Đồng Hiểu Hiểu tỏ tình thất bại, sắc mặt âm trầm trở về ký túc xá.
"Không đúng! Lăng Sơ Nam rõ ràng thích mình. Tại sao cậu ta lại không chấp nhận lời tỏ tình của mình? Chẳng lẽ cậu ta cũng trọng sinh?"
Nghĩ đến đây, cô ta lắc lắc đầu.
"Không có khả năng! Trước khi mặt thế bắt đầu, cậu ta đã chết. Cho dù biến thành tang thi vương, cũng không có khả năng lưu lại ký ức. Làm sao cậu ta có thể trọng sinh được? Rốt cuộc là nơi nào xảy ra vấn đề?"
Lúc này, cửa ký túc xá bị đẩy ra, bạn cùng phòng của cô ta thanh âm lúc kinh lúc rống vang lên.
"Hiểu Hiểu! Nghe nói cậu tỏ tình với Lăng Sơ Nam rồi? Chẳng phải ngày thường cậu rất chán ghét cậu ta hay sao? Tại sao đột nhiên lại tỏ tình với cậu ta?"
"Chán ghét cậu ta?"
Đồng Jiểu Hiểu tựa hồ bắt được cái gì.
"Mình tại sao lại chán ghét cậu ta?"
"Cậu mất trí nhớ sao?"
Bạn cùng phòng của cô ta mặt đầy hoài nghi.
"Cậu chẳng lẽ đã quên, lúc khai giảng, cậu ta giả quỷ dạ cậu. Sau đó, vào ngày thứ hai, còn khiến cho cậu bị xấu mặt trước mặt mọi người hay sao?"
Đồng Hiểu Hiểu có chút sửng sốt. Trong trí nhớ của cô ta, quả thật không có hai việc này.
Bất quá, nếu nói như vậy, Lăng Sơ Nam hẳn là không thích cô ta. Nhưng nếu như không lấy được không gian và linh tuyền, cô ta nhất định sẽ trở thành một người bình thường giống như kiếp trước. Đi đâu cũng bị người khác khinh thường, cuối cùng chết trong miệng tang thi.
Không! Cô ta không cam lòng!
"Hiểu Hiểu! Cậu đang suy nghĩ cái gì? Bộ dáng của cậu thật đáng sợ."
Bạn cùng phòng bị khí tràng lạnh lẽo trên người Đồng Hiểu Hiểu doạ sợ hãi.
"Không có gì đâu. Mình chỉ đột nhiên cảm thấy cậu ta khá tốt, lớn lên cũng đẹp. Đúng rồi! Thiến Thiến! Nghe nói cuối tuần là sinh nhật của cậu. Mình chúc cậu sinh nhật vui vẻ trước nhé."
Đồng Hiểu Hiểu cười cười.
"Tiệc sinh nhật của cậu có mời Lăng Sơ Nam không?"
"Vẫn chưa mời. Mình định ngày mai sẽ tự mình đi mời cậu ấy. Bất quá, không biết cậu ấy có thời gian đến hay không."
Trên mặt Thiến Thiến hiện lên thần sắc ngượng ngùng.
"Sẽ có."
Đồng Hiểu Hiểu lấy ra notebook, thần sắc khó lường phụ họa theo bạn cùng phòng đang lâm vào trạng thái hoa si.
Cô ta không biết đến tột cùng là nơi nào xảy ra vấn đề. Bất quá, nếu tỏ tình không thành công, cũng chỉ có thể lựa chọn một phương án khác.
Kiếp trước, Lăng Sơn Nam chết trong tiệc sinh nhật của Lâm Thiến. Nguyên nhên là cậu ta bị một chiếc xe tải lớn đụng trúng, bay ra ngoài. Sau đó, lại bị một chiếc xe con đi ngang qua cán đứt hai chân. Hơn nữa, lúc đó cậu ta vẫn chưa chết. Mà là sau ba tiếng đồng hồ, chết trên bàn giải phẫu.
Thậm chí, sau khi cậu ta chết, thi thể được đưa đi hỏa táng không phải là Lăng Sơ Nam chân chính. Mà tro cốt người nhà cậu ta đang giữ, cũng là của người khác. Còn thi thể của Lăng Sơ Nam lại tùy ý bị vứt sâu trong núi.
Đúng là chết không có chỗ chôn!
Ngay cả cái chết của Lăng Sơ Nam là do ai làm ra, những người biết được chân tướng cũng đều giữ trong lòng, không hề nói ra.
Đồng Hiểu Hiểu cũng là sau năm năm mặt thế mới biết được việc này. Lúc ấy, cô ta còn có chút đồng tình với Lăng Sơ Nam. Nhưng sau khi trải qua sự tình lúc trước (vụ tỏ tình), cô ta liền biết, nhiệm vụ hàng đầu của mình chính là sống sót! Mà không cần phải đồng tình với bất luận kẻ nào.
Dù sao Lăng Sơ Nam cũng phải chết, không phải sao? Như vậy, cái không gian kia, tặng cho cô ta chẳng phải càng tốt hơn?
Mà lúc này, Lăng Sơ Nam đã đem miếng ngọc trước ngực mình lấy xuống, đặt trước mắt tinh tế quan sát.
Đây là một miếng ngọc trăng non vô cùng bình thường, chất liệu không coi là tốt, thậm chí có chút thô ráp.
"Cái cục này có thể có không gian sao?"
Không trách Lăng Sơ Nam cảm thấy kỳ quái. Kiếp trước, cậu bất quá cũng chỉ sống đến tuổi. Trừ bỏ tiếp xúc với kịch bản, thì ngay cả tiểu thuyết, cậu còn chưa từng đọc qua mấy quyển.
"Thưa ký chủ! Dựa theo cốt truyện, chỉ cần ngài đem máu trích lên miếng ngọc, liền có thể nhận chủ."
đáp.
Lăng Sơ Nam gật đầu. Sau đó, cậu gỡ băng gạc trên tay trái xuống, miệng vết thương huyết nhục mơ hồ đã ngừng chảy máu. Lăng Sơ Nam không chút thương tiếc, cắn một ngụm ngay tại miệng vết thương. Thấy máu trào ra, cậu liền có chút tiếc nuối đem nó trích lên miếng ngọc.
Trong phút chốc, miếng ngọc liền hút hết máu, hóa thành một đạo bạch bạch quang, hoàn toàn đi vào ấn đường của Lăng Sơ Nam.
-----
Editor :
Ối giời! Bộ này số lượng chữ mối chương tùy thời ngắn dài, nhưng đều không đến k. Cảm giác edit một lần ba chương cũng không mệt bằng bộ mạt thế :)))).
Lịch đăng chương :
. Ngày mai bảo đảm có thêm chương +.
. Đủ chương sẽ đăng tùy thời, có lúc có lúc chương. Rảnh rỗi có lẽ sẽ là chương.
. Lịch đăng tùy theo tâm trạng của editor. Nếu ai theo dõi mấy truyện kia của Miu chắc hẳn cũng biết tiến trình. Hihi :)))