Edit: YuTuyTien
Hôm nay Tần Húc Dương đến bệnh viện để gỡ thạch cao, thương thế ở tay phải của hắn đã khôi phục rất tốt. Theo lời bác sĩ, chỉ cần quấn băng thêm mấy ngày nữa, cơ bản sẽ không còn vấn đề gì. Ít nhiều đã khôi phục được một cánh tay, Tần Húc Dương vô cùng vui vẻ.
Khiến hắn càng thêm cao hứng chính là hôm nay Mộ Dung Tuyết lại cố ý đến đây chăm sóc hắn.
"Húc Dương, chúng ta đi ăn beefsteak có được không? Lâu rồi em không ra ngoài ăn cơm."
Cô gái nhỏ nhắn đáng yêu đi bên cạnh Tần Húc Dương, khiến cho người qua lại không cầm lòng được liếc nhìn tuấn nam mỹ nữ này một cái.
"Nhưng mà tay của anh...."
Mặc dù gỡ bỏ một bên thạch cao, nhưng vẫn chưa tháo băng vải được, cả hai tay của Tần Húc Dương đều không thể cử động. Bình thường ở trường học đều là nhờ bạn bè cùng lớp và đàn em cùng phòng chăm sóc.
Mộ Dung Tuyết lộ ra một nụ cười ngượng ngùng.
"Để em đút cho anh!"
Trên mặt Tần Húc Dương hiện lên vẻ khó xử.
"Em... Hình như không tiện lắm... Vốn dĩ nên là nam đút cho nữ mới đúng...."
"Không có gì đâu, anh là ân nhân cứu mạng của em, hơn nữa hiện tại tay của anh đang bị thương, em chăm sóc cho anh cũng đúng mà. Em chỉ sợ anh chê em không chăm sóc tốt cho anh thôi."
Gương mặt Mộ Dung Tuyết bắt đầu ửng đỏ.
"Chuyện này... Thôi được rồi, vậy anh cảm ơn em trước. Đi thôi, anh có biết một nhà hàng bán beefsteak rất ngon ở gần đây."
:"Ký chủ, tên nam chính này đúng là quá giả tạo."
Sự đắc ý trong mắt của hắn sắp tràn hết ra ngoài rồi, cũng chỉ có mình nữ chính não tàn trong hậu cung mới không nhìn ra được mà thôi.
Lăng Sơ Nam xoay xoay chìa khóa xe trong tay.
", ngươi có phát hiện rằng gần đây ngươi rất thích hóng hớt không?"
Trong lúc nói chuyện, Lăng Sơ Nam đi qua hai nhân vật chính, hướng về phái thang máy của bệnh viện.
Tần Húc Dương đang ngọt ngọt ngào ngào với Mộ Dung Tuyết đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía cánh cửa thang máy đã đóng chặt.
"Húc Dương, anh làm sao vậy?"
Thấy Tần Húc Dương bất ngờ dừng chân, Mộ Dung Tuyết có chút nghi hoặc.
"Không...Không có gì."
Tần Húc Dương thu hồi tầm mắt.
"Chỉ là anh gặp được người quen mà thôi."
"Là người quen nào vậy? Bạn của anh sao? Có muốn đến gặp người đó hay không?"
Mộ Dung Tuyết chớp chớp mắt nhìn về phía Tần Húc Dương.
Đối mặt với vị tiểu thư thiên chân đơn thuần này, Tần Húc Dương nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn không nói ra sự việc đã xảy ra trên đường lúc trước. Mặc dù trong lòng hắn, hắn vẫn cho rằng mình không sai, hắn không hề cố ý giẫm chân thằng nhóc đó. Nhưng bởi vì chuyện này mà danh dự của hắn ở trong trường đã rơi xuống đáy, hơn nữa hắn đã bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để giải thích, cuối cùng dẫn đến việc không thể xóa bỏ ảnh hưởng. Đến bây giờ hắn vẫn trở thành phần tử hung ác trong mắt phần lớn học sinh.
Mà đầu sỏ gây tội tạo thành kết quả này, đối với Tần Húc Dương, chính là cái video đó.
Mặc dù khi đó hắn không hề nhìn thấy bất kì dụng cụ quay chụp nào trong tay Lăng Sơ Nam, nhưng từ góc độ quay, chính là từ phía Lăng Sơ Nam. Cho nên Tần Húc Dương từ tận đáy lòng rất hận Lăng Sơ Nam.
Vừa nãy, nếu không phải Mộ Dung Tuyết đang ở bên cạnh, không chừng hắn đã vọt về phía thang máy rồi.
"Ký chủ, ánh mắt của nam chính khi nãy giống như muốn ăn sống ngài."
nói.
"Hắn không phải sẽ đuổi theo chứ?"
Bên môi Lăng Sơ Nam vẫn đang treo nụ cười hiền lành.
"Đuổi theo càng tốt, ta sẽ đánh hắn một trận."
"....." Sao khuynh hướng bạo lực của ký chủ lại quay về rồi?
Thang máy dừng lại ở tầng tám của bệnh viện, lúc Lăng Sơ Nam vừa mới bước ra đã nhìn thấy Trịnh Minh Kiệt ngồi trên hàng ghế trong hành lang. Hai tay của hắn ôm lấy gáy, đầu đặt lên đầu gối phát ngốc. Ngay cả khi Lăng Sơ Nam bước đến trước mặt mình, hắn cũng không phát hiện.
"Anh Minh Kiệt."
Lăng Sơ Nam lên tiếng.
Trịnh Minh Kiệt bỗng dưng bừng tỉnh.
"Ura, Dĩ Ninh, sao em lại đến đây?"
"Em vừa lúc đi ngang qua, cho nên đến đây xem sao."
Lăng Sơ Nam cười cười, nhìn về phái phòng bệnh đối diện.
"Chị Minh Duyệt thế nào rồi?"
Ánh mắt Trịnh Minh Kiệt trở nên ảm đạm.
"Bác sĩ nói nội trong hai tuần phải tiến hành phẫu thuật, nếu không khối u sẽ phát tán chèn ép dây thần kinh, em ấy chỉ có một con đường chết."
Nói xong mấy chữ cuối cùng, thanh âm của hắn đã có chút nghẹn ngào.
"Là do anh vô dụng."
"Còn thiếu bao nhiêu tiền?
Lăng Sơ Nam hỏi.
"Tám...Tám mươi vạn."
Thanh âm Trịnh Minh Kiệt khô khốc, đáy mắt của hắn tràn đầy tuyệt vọng.
"Là do anh vô dụng, anh không xứng làm anh trai của Tiểu Duyệt, ngay cả em gái của mình mà anh không thể cứu được."
Số tiền này đối với hắn hiện tại có thể nói chính là một con số khổng lồ, cho dù hắn có cắt thịt bán thận cũng không thể kiếm đủ.
Lăng Sơ Nam vỗ vỗ vai hắn, sau đó lấy ra một tấm thẻ.
"Trong thẻ này có một trăm vạn, em cho anh mượn trước."
"Cái này... anh...."
Trịnh mInh Kiệt đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt mở lớn.
"Cái này, Dĩ Ninh, số tiền này em lấy ở đâu ra?"
"Gần đây em có chơi, kiếm được từ đó."
Lăng Sơ Nam nói.
"Hiện tại mở ra hệ thống trao đổi tiền tệ, đồng vàng ở trong trò chơi có thể đổi thành tiền, em buôn bán trong trò chơi kiếm được, anh yên tâm đi, tuyệt đối không có vấn đề đâu."
"Thật sao?"
Trịnh Minh Kiệt vẫn có chút không tin tưởng.
"Thật đó!"
Lăng Sơ Nam gật đầu.
"Nếu anh không tin, vậy chờ đến lúc bệnh tình của chị Minh Duyệt khỏi hẳn, hai người cũng vào trò chơi trải nghiệm, chơi thử sẽ biết thôi."
Trịnh Minh Kiệt nhăn mày, vẫn có chút do dự.
"Nhưng mà...."
"Thôi mà, đừng nhưng nhị gì nữa. Anh Minh Kiệt, trước kia anh đã giúp em nhiều như vậy, hiện tại em rốt cuộc cũng có thể giúp anh, anh đừng từ chối ý tốt của em mà. Hơn nữa, em chỉ cho anh mượn thôi, đâu có cho không anh đâu, sau này anh trả lại cho em là được rồi. Em vào trong thăm chị Minh Duyệt, anh đi rửa mặt đi, quầng thâm trên mắt đều sắp to bằng nắm tay rồi."
"Được, vậy cảm ơn em."
"Giá trị nghịch tập +%, hiện tại giá trị nghịch tập là %. Mong ký chủ tiếp tục cố gắng."
Bản lĩnh trợn mắt nói dối của ký chủ vẫn không hề thuyên giảm tí nào, một trăm vạn kia rõ ràng chính là lấy từ chỗ Phong Bất Dự.
", không cần phải âm thầm phun tào ta."
Đang lúc suy nghĩ như vậy, giọng nói của Lăng Sơ Nam đột nhiên vang lên bên tai.
"Ký chủ, tại sao ngài lại gạt Trịnh Minh Kiệt?"
"Đây chỉ là lời nói thật sớm của ta mà thôi."
Lăng Sơ Nam nói.
:"A?" Danh từ mới nào đây?
"Hiện tại ta không vào trò chơi kiếm tiền, không có nghĩa là ta sẽ không kiếm tiền trong thời gian tới. Hơn nữa không lẽ ngươi đã quên, trong cốt truyện, Trịnh minh Kiệt chính là một thương gia thiên tài sao?"
Nam chính nhờ vào mối quan hệ với nữ chính, gián tiếp thu Trịnh Minh Kiệt làm đàn em, trong trò chơi thu được vô số đồng vàng, cuối cùng nam chính trở thành bá chủ của trò chơi, việc này không thể thiếu sự trợ giúp của Trịnh Minh Kiệt. Mà hiện tại, nam chính là Trịnh Minh Duyệt không có khả năng bên nhau, Lăng Sơ Nam đương nhiên trở thành đại ca của Trịnh Minh Kiệt.
Đã có đàn em, con đường làm giàu sao có thể xa vời được?
liên tục khen ngợi.
"Ký chủ thật sáng suốt!"
Rời khỏi bệnh viện, lúc này cách thời gian nam chính rời đi đã là hơn một tiếng, Lăng Sơ Nam không vội vã về nhà, cũng không lái xe đi, mà lập tức đi về phái trung tâm thương mại ở bên cạnh.
"Ký chủ, ngài định đi đâu vậy?"
"Đi dạo phố."
....Nó mới không tin.
Sau đó liền tìm được vị trí của nam chính.
"Ký chủ, không lẽ ngài định đi gây chuyện với nam chính sao?"
", tại sao ngươi lại trở nên bất hòa bình như thế chứ?"
Lăng Sơ Nam nói.
"Ta chỉ là một mỹ nhân ngư nhu nhược tay trói gà không chặt, cho dù nam chính không dùng tay được, ta cũng không đánh lại hắn."
Lúc nhân ngư biến thành hình dạng con người quả thực có sức chiến đấu rất yếu, Lăng Sơ Nam nói như vậy cũng không sai. nhận ra bản thân đã sai, đang định xin lỗi, đột nhiên nghe được Lăng Sơ Nam lên tiếng, cậu nói.
"Có điều ngươi nói cũng không sai, ta thật sự đi gây chuyện với hắn."
"........"
Lăng Sơ Nam dừng trước một buồng điện thoại công cộng.
"Ai da, trên người ta không có tiền."
:"Thực xin lỗi ký chủ, tôi không có công năng biến ra tiền."
"Không sao cả, ta có."
Lăng Sơ Nam trả lời.
"Hả?" Làm sao có thể?
Sau đó liền biết được Lăng Sơ Nam làm sao để biến ra tiền.
Chỉ thấy gương mặt hồng nhuận của Lăng Sơ Nam đột nhiên trở nên trắng bệch, vai cũng sụp xuống, cả người trông như đang thất hồn lạc phách.
Bề ngoài của Lạc Dĩ Ninh vốn dĩ rất đẹp mắt, hơn nữa sau khi được Lăng Sơ Nam trợ giúp, người qua đường đều không nhịn được mà nhìn về phía cậu, không đến mười mấy giây, đã có một người phụ nữ quý phái tầm tuổi dừng ở trước mặt cậu.
"Cậu bé, cháu làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Nói cho dì nghe đi."
Lăng Sơ Nam giương mắt nhìn về phía người phụ nữ.
"Dì ơi, lúc nãy ví tiền của cháu đã bị trộm lấy mất, gần đây cháu không có quen ai hết, cháu muốn gọi điện thoại cho người nhà đến đón cháu, nhưng mà trên người cháu không có tiền."
"Ai da, cháu muốn gọi điện thoại sao? Dì có điện thoại, dì cho cháu mượn."
Nói xong, người phụ nữ liền lấy điện thoại ra, vừa định mở máy lên, kết quả đã hết pin, bà liền xấu hổ cười cười.
"Không sao cả không sao cả, dì có tiền xu."
"Tôi...Tôi cũng có tiền xu."
Một thanh niên bên cạnh cũng lên tiếng.
"Nếu không thì để bác đưa cháu về nhà."
Một người đàn ông trung niên cũng nói theo.
"Tên trộm đó cũng quá ác độc rồi, em trai đã báo cảnh sát chưa?"
Sau khi cảm ơn sự quan tâm của mọi người, cuối cùng Lăng Sơ Nam nhận lấy tiền xu của người phụ nữ đầu tiên.
Mà toàn bộ quá trình, chỉ cách thời điểm cậu nhận ra trên người không có tiền chưa đến ba phút đồng hồ. hoàn toàn choáng váng.
Lăng Sơ Nam bấm một dãy số điện thoại lạ, thanh âm từ tính rõ ràng từ trong miệng cậu phát ra,
"Hẻm nhỏ số , đường Tùng Nguyên, gấp hai giá lần trước, vẫn là cô gái khi đó, dùng hành động như cũ."
"Được."
"Ký chủ, giọng nói vừa nãy hình như là của nam chính? Ngài định làm gì?"
đã sớm không hiểu được hành động của ký chủ nhà mình, cho nên những chuyện mà nó không rõ liền trực tiếp hỏi ra.
"Số điện thoại lúc nãy là do ta lấy được từ trong túi của nam chính lúc ở bệnh viện."
Lăng Sơ Nam lấy một mảnh giấy nhỏ từ túi quần ra, biểu tình có chút ghét bỏ.
"Không ngờ, ít nhất hơn một tuần hắn không giặt áo khoác."
"Ý của ngài là, một tuần trước, màn anh hùng cứu mỹ nhân của hắn chỉ là giả?"
có chút khó tin.
"Ai biết được." Lăng Sơ Nam trả lời.
Có điều càng khiến cho kinh ngạc chính là, Lăng Sơ Nam lại có thể dưới tình huống nó không hề phát hiện trộm đồ của nam chính, đồng thời còn nhớ rõ số điện thoại trên đó.
Mặc dù có đôi khi nó sơ xuất, nhưng nhất cử nhất động của ký chủ nhà mình nó vẫn tương đối mẫn cảm. Nếu không phải do nó đã thoái hóa, vậy chỉ có một loại khả năng --- chính là ký chủ đã che chắn cảm giác của nó.
trầm mặc một lúc lâu, đột nhiên nhớ ra, thế giới trước Lăng Sơ Nam đã từng hỏi nó, có cảm thấy cậu càng ngày càng trở nên giống với bộ dạng vốn có hay không, lúc đó trong lòng ký chủ cơ bản đã có đáp án.
Nó xác định không phải do nó đã trở nên yếu đi, mà là Lăng Sơ Nam đã mạnh lên. Hơn nữa, lực lượng linh hồn của cậu thậm chí đã vượt qua nó, cho nên mới xuất hiện tình trạng Lăng Sơ Nam nhiều lần đọc được suy nghĩ của nó, nó không hề có thói quen nói ra ý tưởng của mình. Có điều dường như Lăng Sơ Nam cũng không ý thức được vấn đề này, có lẽ che chắn cảm giác của nó cũng là vô tình mà thôi.
Trong lịch sử, gần như chưa từng xuất hiện loại tình huống này. Giữa ký chủ và hệ thống, chưa từng tồn tại ký chủ nào có thể mạnh mẽ hơn hệ thống, trên lý thuyết cũng không thể xuất hiện tình trạng này.
có nghĩ như thế nào cũng không ra.
Sau đó nó mới đột nhiên bừng tỉnh, Lăng Sơ Nam có một điểm duy nhất khác với các nhiệm vụ giả còn lại.
Chính là ngay từ thế giới đầu tiên, vẫn luôn có một người không rời ngài ấy.
Lăng Sơ Nam rời khỏi buồng điện thoại công cộng, người phụ nữ kia vẫn chờ ở bên ngoài.
"Sao rồi? Người nhà của cháu có đến đón cháu không?"
"Dạ có, bọn họ nói lát nữa sẽ lái xe đến đây."
Lăng Sơ Nam cảm kích mỉm cười.
"Cảm ơn dì, cháu đã làm phiền dì rồi. Nếu không thì dì cho cháu số điện thoại đi, hôm nào cháu mời dì ăn cơm."
"Không sao đâu, không cần mời cơm, chuyện nhỏ thôi mà, đâu tốn bao nhiêu sức. Về đến nhà cháu gọi điện nói cho dì, dì sợ cháu sẽ lạc."
Người phụ nữ còn định nói gì đó, đột nhiên nhìn về phía xa.
"Con gái của dì gọi dì rồi, cậu bé, dì đi trước nhé."
"Dạ."
Trước khi rời đi, người phụ nữ đã đưa cho Lăng Sơ Nam một tấm danh thiếp và hai trăm tệ, kêu cậu đến quán ăn gần đây ăn chút gì đó.
"Mẹ, lúc nãy mẹ làm gì vậy? Con gọi mẹ lâu như vậy mẹ mới đến."
Sở Y Y dẩu miệng, oán giận nói. Bởi vì hai người đứng cách nhau một khoảng, hơn nữa Lăng Sơ Nam đưa lưng về phía cô ta, cho nên cô ta không thấy rõ bộ dáng của Lăng Sơ Nam.
"Vừa rồi có một đứa bé bị trộm ví tiền."
"Gì vậy? Mấy người đó chỉ lừa gạt thôi, sao mẹ có thể tin mấy tên lừa đảo đó được, bọn ho chỉ muốn lừa tiền của mẹ mà thôi."
"Con cái đứa bé này, sao con có thể nói người ta như vậy được? Đứa bé lúc nãy ta nhìn rất tốt, bề ngoài cũng xinh xắn, hình như nhỏ hơn con tầm hai tuổi. Mấy lứa trẻ tụi con toàn chỉ nghĩ tiêu cực mà thôi."
"Được rồi được rồi, mẹ nói rất đúng, con sai rồi. Chúng ta đi dạo phố đi...."
"Ký chủ, là Thanh Thảo Y Y!"
nói. Như vậy người phụ nữ kia chính là mẹ của cô ta.
Có điều trong cốt truyện, mẹ của Thanh Thảo Y Y chỉ xuất hiện ở cuối truyện một lận, hơn nữa cũng không miêu tả rõ ràng lắm, ngay cả bộ dạng thế nào cũng không nhắc đến. Làm sao Lăng Sơ Nam có thể biết được?
"Đúng là may mắn."
Lăng Sơ Nam nhìn danh thiếp trong tay, sau đó bỏ vào túi.
"Chúng ta quay về thôi."
"Ngài không đến xem nam chính sao?"
"Không được."
Lăng Sơ Nam chỉ chỉ về phái ven đường.
"Có người tới đón ta rồi."
Lúc này Phong Bất Dự mở cửa xe ra, nhanh chóng đến bên cạnh Lăng Sơ Nam.
"Bảo bối, về nhà thôi."
Vừa mới lên xe không lâu, âm thanh nhắc nhở của hệ thống đã vang lên.
"Giá trị nghịch tập +%, hiện tại giá trị nghịch tập là %. Mong ký chủ tiếp tục cố gắng."
"Ký chủ, Mộ Dung Tuyết cãi nhau với nam chính!"
Thanh âm đầy hưng phấn.
- --