Vai Ác Vạn Nhân Mê Nghịch Tập

chương 95

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: YuTuyTien

Lăng Sơ Nam nói đến đây liền cố ý kéo dài giọng, rất sốt ruột: "Tại sao?"

"Ngươi đoán xem."

giống như quả bóng bị thủng, lập tức trở nên héo rũ: "Ký chủ, ngài đừng lấy mất bữa ngon của người khác như vậy."

Lăng Sơ Nam vô tội: "Ta có như vậy sao?"

kiên quyết: "Có!"

"Vậy cứ xem như có đi, ta lấy mất bữa ngon của ngươi."

: "..."

Trong khi đang cố gắng làm công tác tư tưởng cho bản thân, Lăng Sơ Nam lại nói: "Được rồi, ta sẽ nói cho ngươi biết."

Nó biết ký chủ là người tốt mà! xúc động, nóng lòng hỏi: "Tại sao?"

"Bởi vì ta vui."

"..."

Kể từ đó và một đoạn thời gian rất dài về sau, không hề nói chuyện với Lăng Sơ Nam, Lăng Sơ Nam cũng không quan tâm, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, thỉnh thoảng còn tú ân tú ái với Phong Bất Dự, được lão quản gia dưỡng thận, khỏi bàn đến việc có bao nhiêu thoải mái. Cuối cùng vẫn là người không kìm lòng được.

"Ký chủ, ngài đã quên ngài vẫn còn % giá trị nghịch tập sao?"

"Ta còn cho rằng ngươi không muốn làm chứ." Lăng Sơ Nam nói.

bị trả đũa liền ngừng một chút, cuối cùng vẫn duy trì thái độ tốt đẹp.

"Không có, tui rất vinh hạnh khi được hợp tác với ký chủ. Tại sao tui lại không muốn làm chứ? Tui chỉ muốn ngài tiếp theo định làm thế nào thôi?"

"Ta vẫn chưa nghĩ ra."

Lăng Sơ Nam cảm thấy bộ dạng ép dạ cầu toàn của hệ thống rất đáng yêu, cho nên không nhịn được muốn trêu chọc.

Quả nhiên lại bị lừa: "Nếu ngài có gì cần giúp đỡ thì cứ nói với tui."

"Được rồi, , ngươi thực sự là hệ thống đáng yêu nhất mà ta từng thấy." Lăng Sơ Nam cảm động nói.

"Cảm ơn ký chủ."

càng thêm cảm động, từ trước đến nay nó chưa giúp được gì cho ký chủ, nhưng ký chủ lại khen nó nhiều như vậy, ngài ấy đúng là người tốt.

"Nếu ngươi đã nói vậy, thì ta muốn nhờ ngươi một việc." Lăng Sơ Nam tiếp tục nói.

"Ngài cứ nói đi." vô cùng tích cực.

"Ngươi làm hệ thống lâu như vậy, tin tức nhất định sẽ rất đầy đủ. Ngươi có thể giúp ta tìm một thứ được không?"

"Không thành vấn đề!"

Mãi một lúc sau, cuối cùng cũng phản ứng lại, từ đầu đến giờ Lăng Sơ Nam chỉ gặp qua có một hệ thống là nó, đâu ra lại nói dễ thương nhất? Nó lại bị lừa một lần nữa!

Có điều lúc nó nhận ra thì đã quá muộn, chuyện nên đồng ý cũng đã đồng ý rồi, Lăng Sơ Nam nhất định sẽ không để nó phải hối hận, mà nó cũng không muốn bị khiếu nại. Dù không muốn thừa nhận nhưng nó thực sự không thể trêu vào ký chủ.

"Ký chủ, thực sự không sao chứ?"

Trên một hòn đảo nhỏ, nhìn Lăng Sơ Nam đang chuẩn bị nhảy xuống biển.

"Nếu không thì chúng ta nói với Phong Bất Dự một tiếng được không?"

Nó cảm thấy nếu ký chủ xảy ra chuyện gì, nó chắc chắn sẽ gặp xui xẻo, xét cho cùng cũng là bùa dịch chuyển do nó cung cấp.

"Đừng lo lắng, sẽ không sao đâu."

Lăng Chu Nam an ủi, sau đó nói: ", từ khi nào mà ngươi trở nên nhát gan như vậy rồi?"

"..." Không phải là nhát gan, nó chỉ là lo lắng cho ký chủ.

Lăng Sơ Nam trực tiếp ngồi xuống hòn đá ngầm, lấy ra bốn ống thuốc tinh lọc còn lại, chất lỏng màu xanh lam dưới ánh mặt trời giống như cộng hưởng với mặt biển lấp lánh, khiến cho nơi đây có vẻ xinh đẹp lạ thường.

", lấy đồ ra đi." Lăng Sơ Nam nói.

lập tức rùng mình: "Ngài..."

"Không lẽ ngươi hối hận rồi?" Vẻ mặt Lăng Sơ Nam đầy hoài nghi.

"Không không không, làm sao có thể?"

nhanh chóng trả lời: "Tui chỉ muốn xác nhận với ngài một lần nữa là ngài thực sự có muốn làm điều này không."

"Đương nhiên rồi."

"Việc này rất nguy hiểm, nếu ngài không cẩn thận có thể dẫn đến tử vong." đau khổ khuyên nhủ.

"." Giọng điệu của Lăng Sơ Nam trở nên nghiêm túc hơn.

"Vâng! Tôi sẽ đổi cho ngài ngay!"

Tuyệt đối không phải là vì điểm năng lượng yêu cầu quá cao cho nên nó mới dây dưa dài dòng như vậy đâu!

Hiện tại đã hiểu ra, vốn dĩ Lăng Sơ Nam một hai không nói cho nó nguyên nhân không sử dụng thuốc tinh lọc là vì chuyên môn để khiến nó tò mò. Lúc trước Lăng Sơ Nam nhất định đã nhìn thấy giá ở cửa hàng hệ thống, có điều số điểm năng lượng cần thiết là rất lớn, lấy số điểm năng lượng hiện tại của Lăng Sơ Nam là không đủ, cho nên nó liền trở thành mục tiêu của Lăng Sơ Nam.

Chưa từng có hệ thống nào đáng thương giống như nó, tự cảm thấy bi thương cho bản thân, đồng thời vẫn bỏ ra một số điểm năng lượng tiền khổng lồ để đổi lấy bùa tăng phúc khi có hiệu quả tăng mấy vạn lần mà Lăng Sơ Nam đã chỉ định.

Nhìn số tích phân đã mất hơn một nửa, muốn khóc nhưng không có nước mắt, sao nó có thể ngốc đến như vậy chứ?

Sau khi giao đồ cho Lăng Sơ Nam, vẫn có chút không cam lòng.

"Ký chủ, câu hỏi cuối cùng! Ngài nhất định phải trả lời tui."

Đây là một hạt châu màu bạc có kích thước bằng quả trứng gà, Lăng Sơ Nam ước lượng một chút, hiển nhiên tâm tình rất tốt.

"Ngươi nói đi."

"Ngài làm như vậy có phải là vì Phong Bất Dự hay không?"

Chỉ số thông minh của cuối cùng cũng online một lần.

"Ống thuốc tinh lọc đó hẳn là có liên quan đến Phong Bất Dự, Nếu tôi đoán không sai thì lý do ngài kiên quyết ngăn cản y tiếp tục chế tạo thuốc tinh lọc là vì hành động này rất có thể sẽ đe dọa tính mạng của y!"

càng nói càng chắc chắn, nó tin chắc rằng suy đoán lần này của nó là chính xác, nói vậy là... Vì Phong Bất Dự mà không màng đến tính mạng của mình, xem ra ký chủ nhà nó đã yêu y rất sâu sắc. không biết nên cảm động hay nên nhắc nhở Lăng Sơ Nam đừng hãm quá sâu.

Rối rắm một lúc lâu, mới nhận ra Lăng Sơ Nam đã bắt đầu đổ thuốc tinh lọc lên hạt châu màu bạc, hơn nữa còn không trả lời câu hỏi của mình.

"Ký... ký chủ?"

"Vừa rồi ta cho ngươi hỏi một câu, nhưng ta đâu có nói ta nhất định sẽ trả lời ngươi." Lăng Sơ Nam thản nhiên nói.

"..."

Thuốc tinh lọc màu xanh lam tiếp xúc với hạt châu màu bạc, hạt châu kia giống như bọt biển, hấp thụ hoàn toàn chất lỏng. Sau khi đổ một ống thuốc vào, nó trở nên trong suốt, lộ ra một màu lam nhạt.

Lăng Sơ Nam bình tĩnh đổ thêm ống thứ hai, màu xanh lam càng đậm hơn. Sau đó ống thứ ba, trung tâm hạt châu bắt đầu có màu vàng nhạt, đến ống thứ tư, màu vàng của hạt châu đã trở nên rõ ràng hơn, nhưng màu chủ đạo vẫn là xanh lam.

Lăng Sơ Nam cầm hạt châu đưa lên trước mặt nhìn.

"Thất sách rồi."

"A? Sao vậy?" vừa mới bị đả kích, buồn bã ỉu xìu hỏi.

"Thiếu một chút năng lượng." Lăng Sơ Nam nói.

"Nhiệm vụ này coi vậy mà khó xử lý."

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

Vừa nghe hai chữ nhiệm vụ, lập tức lên tinh thần, nếu nhiệm vụ thất bại, điểm năng lượng hệ thống cũng sẽ bị trừ!

"Phì!"

Nhìn thấy phản ứng của , Lăng Sơ Nam nhất thời bị chọc cười.

... Nó lại bị lừa.

"Được rồi, đừng nóng giận, ta đảm bảo sẽ lập tức hoàn thành nhiệm vụ!"

Cuối cùng Lăng Sơ Nam quyết định thiện tâm tha cho , cậu mở miệng cắn vo cổ tay của mình.

Nhìn máu tươi trào ra, lắp bắp kinh hãi: "Ký chủ, ngài làm gì vậy?"

Vừa nãy lúc ra ngoài Lăng Sơ Nam đã ăn no rồi mà, không đến nỗi đói bụng sớm như vậy chứ.

Lăng Sơ Nam liếm liếm vết máu trên môi, đặt hạt châu vào miệng vết thương.

"Đương nhiên là đang làm nhiệm vụ."

Khi máu của Lăng Sơ Nam thấm vào, màu vàng nhợt nhạt bên trong hạt châu dần trở nên đậm hơn. Đến khi Lăng Sơ Nam mở rộng miệng vết thương đến lần thứ ba, hạt châu cuối cùng cũng biến thành màu vàng lộng lẫy, dưới ánh mặt trời trở nên sáng rực.

"Ký chủ, ngài không sao chứ?"

Nhìn thấy sắc mặt Lăng Sơ Nam tái nhợt, có chút lo lắng.

"Không sao đâu."

Lăng Sơ Nam thản nhiên chữa lành vết thương trên cổ tay.

"Đi thôi."

Trong ký ức thời thơ ấu của Lạc Dĩ Ninh, Lăng Sơ Nam đã sắp xếp ra một ký ức mơ hồ nhưng hữu ích.

Trước khi nhân ngư bị tuyệt chủng, họ đã từng có một thánh địa, một nhân ngư già đã kể cho Lạc Dĩ Ninh truyền thuyết về thánh địa.

"Thánh địa là chỗ dựa của toàn bộ thế giới đại dương, chúng ta đều gọi nó là Trái tim của đại dương. Có điều hai trăm năm trước, Thánh địa sụp đổ, nhân ngư chúng ta đã không còn nơi nào để sống nữa..."

"Toàn bộ thế giới đại dương đều đang sụp đổ..."

"Bóng tối, bóng tối nuốt chửng mọi thứ..."

"Ninh Ninh, sau khi con trưởng thành, con nhất định phải rời đi và đừng bao giờ trở lại..."

Theo ký ức của người cá già, Lăng Sơ Nam bơi đến tàn tích của Thánh địa ở phía nam.

"Thực sự không phải ô nhiễm bình thường."

Cảm nhận được hơi thở nặng nề bên trong biển, Lăng Sơ Nam hít một hơi thật sâu, ngay cả cậu cũng không đoán được rốt cuộc là bởi vì nguyên nhân gì, giống như một loại vi rút từ một điểm nào đó khuếch tán, ăn mòn tất cả mọi thứ..

"Xin lỗi ký chủ, bởi vì khoảng cách quá xa cho nên kiểm tra bị nhầm lẫn, tui không tra ra được mối đe dọa chính xác của loại virus này. Nếu không thể khống chế, rất có thể nó sẽ khuếch tán vào đất liền trong vòng hai năm."

Giọng nói của rất nghiêm túc.

"Theo hiện trạng của đại dương, rất có thể sẽ dẫn đến việc nhân loại diệt vong."

"Được rồi, sau này ngươi hãy gọi ta là Chúa cứu thế tiên sinh." Lăng Sơ Nam nói.

"..."

Khi đích đến càng ngày càng gần, nước biển xung quanh dần dần biến thành màu đen, không phải loại màu đen do mất ánh sáng, mà là một màu đen tuyền như mực, áp lực xung quanh cũng càng ngày càng tăng. Có lẽ là do tác dụng của hạt châu tăng phúc khí trong tay, cho nên Lăng Sơ Nam không hề cảm thấy chút áp lực nào.

Cuối cùng, Lăng Sơ Nam cũng đến đích.

Nơi này dường như có một khoảng trống rất lớn, nước biển xung quanh nó tạo thành một lốc xoáy khổng lồ. Lăng Sơ Nam đứng ở xa vẫn có thể cảm nhận được sức hút khổng lồ từ nó, điều này khiến cậu nhớ đến một từ - lỗ đen, nhưng khác biệt là lỗ đen này có thể phun ra nước đen.

Loại vật chất này hoàn toàn giống với loại virus mà Lăng Sơ Nam cảm nhận được lúc ở cùng với lão quản gia.

Hiển nhiên đây chính là nguồn gốc.

"Ký chủ, ngài đừng đến gần nữa."

là một hệ thống không có thực thể, nhưng nó vẫn có thể nhận thấy uy hiếp truyền đến từ phía trước.

Lăng Sơ Nam duỗi tay ra, hạt châu trong tay không hề sứt mẻ gì, cũng không bị nó hấp dẫn.

", ngươi có cách nào ném nó vào trung tâm vòng xoáy không?"

Không ngờ rằng Lăng Sơ Nam lại có chủ ý này, bất lực nói: "... Không có."

"Vậy thì ta chỉ có thể tự mình đưa nó qua đó."

Không đợi ngăn cản, Lăng Sơ Nam đã vung mạnh đuôi, nhanh chóng bơi về phía trung tâm của vòng xoáy.

Nhân ngư có hàm răng và móng không thể phá hủy, có lớp vảy sắc bén cứng cáp cùng với tốc độ nhanh như chớp, nếu không có sinh vật thần thoại như Phong Bất Dự thì có thể nói nhân ngư chính là vị vua của biển cả.

Nhưng Lăng Sơ Nam lại khác với nhân ngư bình thường, cách đây không lâu cậu đã đánh nhau với Phong Bất Dự trong hình dạng rồng ở hồ nước. Mặc dù trong người cậu có yếu tố của Phong Bất Dự, nhưng không thể nghi ngờ, ít nhất là ở phương diện cơ thể mạnh mẽ, cậu không hề thua kém Thần Long.

"Đừng lo lắng, ta chắc chắn có thể đưa nó vào. Dựa theo cường độ tăng phúc khí, nhiệm vụ của chúng ta nhất định sẽ hoàn thành." Lăng Sơ Nam nói.

"Nhưng nếu đi vào, có thể sẽ không đi ra được."

Nhìn Lăng Sơ Nam càng ngày càng gần vòng xoáy, lại cố gắng thuyết phục.

"Không ra được cũng không sao. Dù sao nhiệm vụ cũng đã hoàn thành rồi không phải à? Hơn nữa , không phải là hệ thống ngươi sẽ chú ý đến việc nhiệm vụ có hoàn thành hay không nhiều hơn à?"

Nghe thấy lời nhắc nhở của Lăng Sơ Nam, lập tức đáp lại: "Thực xin lỗi ký chủ, là tui lẫn lộn đầu đuôi."

Theo dòng hải lưu, Lăng Sơ Nam dễ dàng đi vào tâm của vòng xoáy, sau đó cậu dừng lại.

"Đáp án cho câu hỏi vừa rồi là: Không phải."

"Cái gì?"

không hiểu chuyện gì, trước khi nó có thể hiểu, Lăng Sơ Nam đã ném hạt châu tăng phúc khí trong tay vào lỗ đen.

Bùm!

Như thể một quả bom phát nổ đột ngột, ánh sáng màu vàng từ trung tâm vòng xoáy khuếch tán ra bốn phía, mọi thứ trong vòng một nghìn dặm, bao gồm cả nước biển đều biến mất.

—--

Kết thúc thế giới thứ

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio