Nghĩa là Trần Mộc lại mạnh hơn chứ sao! Đệ tử mà Kiếm Vũ Các dạy dỗ ra, cũng đã từng là thiên tài nổi tiếng Hoàng Thành, được người người ca tụng. Bọn họ từng tham gia đại hội Linh Lung, cũng từng đoạt được quyền sở hữu hồ Huyền Hoàng Linh Lung, từng giẫm dưới chân những thiên tài của các thể lực lớn trong Hoàng Thành. Nhưng mà bây giờ, những người này lại bị một thằng oắt nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều dùng một kiếm chém bay đầu. Phải biết rằng, Trần Mộc bây giờ vẫn chỉ có thực lực của cảnh giới Hoá Tượng mà thôi, đợi hắn tu luyện thêm mấy tháng nữa, bước vào cảnh giới Thông Thiên, có lẽ ngay cả cường giả Thần Tàng, hắn đều có thể không coi ra gì. Đây đã không phải là chuyện vượt qua mấy tầng nữa rồi, mà là trực tiếp vượt qua một cảnh giới to lớn! Tần Như Nguyệt im lặng không nói gì, chỉ là khuôn mặt trở nên vô cùng khó coi, dù có nằm mơ nàng ta cũng không ngờ rằng, cái tên ngốc nghếch hồi nhỏ kia, cái tên thiếu niên chỉ biết chảy nước miếng luôn đi theo phía sau mình giống như ruồi bọ, bây giờ lại thành đối tượng khiến cho tất cả cường giả đứng đầu Hoàng Thành đau đầu. Trong sân, Mai Trường Lâm thân là làm Kiếm Đạo Tông Sư đứng ra: "Cứ giao tên Trần Mộc cho ta đi, ta sẽ đi giết hắn!" Tiêu Thời Vũ ngồi ở trên chủ vị, ánh mắt sắc như chim ưng: "Đi giết hắn, giết như thế nào? Ngươi nói cho ta biết giờ giết như thế nào?" "Đương nhiên là đến tổng bộ của Đan Lâu để giết! "Mai Trường Lâm làm như đây là điều đương nhiên. "Chỉ bằng ngươi?" Khóe miệng Tiêu Thời Vũ nhếch lên một sự châm chọc. Mai Trường Lâm nhíu mày. Tiêu Thời Vũ nói: "Ngươi thật sự cho rằng Đan Vương Lâm Triều Ca chỉ là vật trang trí thôi sao? Hay là ngươi cho rằng, thuật luyện dược của hắn chỉ là một vật dùng để trang trí, chỉ cần chúng ta dám đến Đan Lâu khai chiến, Đan Lâu có lẽ sẽ bị diệt, nhưng chúng ta cũng phải trả một cái giá cực kì thê thảm!" Nghe vậy, tất cả mọi người đều im lặng. Kiếm Vũ Các mấy năm nay có xu thế phát triển rất mạnh, còn Đan Lâu thì sao, vẫn luôn bị Kiếm Vũ Các bọn họ chèn ép. Nhưng Đan Lâu vẫn cứ tồn tại mà chưa bị diệt, nguyên nhân chính là chỉ cần có Lâm Triều Ca ở đây thì Đan Lâu sẽ không bị diệt! Luyện dược sư, không thiếu tiền! Cũng không thiếu các mối quan hệ! Chỉ cần ông vẫy tay thôi, sẽ có vô số cường giả tới bán mạng! "Không đến một khắc cuối cùng thì đừng làm ra chuyện phải hy sinh nhiều như vậy, huống hồ, không quá nửa tháng tên nhóc này chết chắc! Bây giờ chỉ là để cho hắn chết sớm hay chết muộn thôi, cũng chẳng có gì khác nhau!" Đáy mắt Tiêu Thời Vũ lộ ra sát khí lạnh thấu xương. "Tả Huy và Bắc Vương, hai người bọn họ đâu rồi?", Tiêu Thời Vũ đột nhiên hỏi. "Hình như đã quay về từ Thiên Ảnh Tông rồi!”, Mai Trường Lâm nói. "Rất tốt!" Trên mặt Tiêu Thời Vũ lộ ra vẻ dữ tợn, sát khí lạnh thấu xương nói: "Nói cho hai người bọn họ biết, mười ngày sau, vào ngày mở hồ Huyền Hoàng Linh Lung, lấy đầu của Trần Mộc đầu tới gặp ta! Đến lúc đó, bọn họ muốn tài nguyên gì, ta đều có thể cho bọn họ!" Nghe vậy, gương mặt Tần Như Nguyệt cứng lại. Tả Huy! Bắc Vương! Hai người này ngày trước là đại sư huynh của Kiếm Vũ Các, trong mấy năm gần đây, họ là hai đại thiên tài kiếm đạo khiến người khác kinh ngạc ! Chỉ mong, hai người bọn họ có thể giết được Trần Mộc! Sau khi cuộc nói chuyện này kết thúc, Tiêu Thời Vũ bèn rời khỏi đại sảnh. Lúc này, ba tên mặc áo đen đột nhiên tiếp cận, trong một cái sân bên cạnh, Tiêu Thời Vũ dừng bước, ở phía sau, ba tên mặc áo tên quỳ xuống, cung kính nói: "Kiếm Hoàng đại nhân!" "Sao rồi? Trong hoàng cung có tin tức gì không?", Tiêu Thời Vũ hỏi. Một trong những tên mặc áo đen nói: "Thống soái Nam Cảnh mang theo ba mươi vạn Sở Long Vệ đã tiến đến bên ngoài Hoàng Thành, không quá nửa tháng sau sẽ gây động tĩnh lớn! Lần này, có lẽ lựa chọn đầu tiên của Hoàng Đế sẽ là xử lý Hạ phủ, tiếp theo chính là Thương Hội Thánh Long!" Tiêu Thời Vũ nghe đến đó, đáy mắt lộ ra ý cười dữ tợn, siết chặt nắm tay, nhớ tới sự nhục nhã lúc trước ở Thánh Linh Sơn Mạch, bây giờ ông ta còn tràn đầy lòng thù hận. "Hạ Vấn Thiên à Hạ Vấn Thiên, ngày tàn của ngươi cuối cùng cũng đã tới rồi!" "Lần này Hoàng Đế dùng máu để thanh tẩy Hoàng Thành, ta xem ngươi làm sao chạy thoát?" Tiêu Thời Vũ lạnh lùng nói. Tiếp theo, ánh mắt của ông ta lại nhìn về phía một người áo đen khác hỏi: "Bây giờ Hạ phủ bên kia và Thương Hội Thánh Long, có động tĩnh gì không?" Tên mặc áo đen lắc đầu: "Rất lạ là Hạ phủ bên kia rất bình thường, giống như là không có chuyện gì cả! Thương Hội Thánh Long cũng như vậy, rất yên tĩnh!" Nghe đến đó, trong mắt Tiêu Thời Vũ lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi. Với lão hồ ly Hạ Vấn Thiên kia, làm sao có thể không cài tai mắt nội gián trong cung.