Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

chương 197 "ta tên là hạ phi vũ!"

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hành động của lão hoàng đế cũng không thể giấu được lão già này mới đúng! Thương Hội Thánh Long cũng như vậy, bọn họ tiền nhiều thế lực lớn, không thể nào không có sự chuẩn bị sẵn! "Tiếp tục thăm dò, có tin tức gì, lập tức bẩm báo lại với ta!", Tiêu Thời Vũ nói. "Vâng!". Ba tên mặc áo đen đồng thanh lên tiếng, sau đó bèn biến mất ngay tại chỗ. Đi dạo một vòng Hoàng Thành trở về, Trần Mộc gần như sắp mất hết sức lực, mỗi một lần, hắn đều vượt qua khả năng chịu đựng của bản thân mà thi triển thủ đoạn. Với thực lực cảnh giới Hoá Tượng của hắn bây giờ, thi triển một ngàn tầng kiếm thế cũng đã là đạt tới cực hạn. Nhưng trước kia, hắn còn vận dụng kiếm ý, nếu dùng loại kiếm ý này mà không có đủ linh lực mạnh mẽ khống chế thì rất dễ bị cắn trả. Mà Trần Mộc, với thực lực cảnh giới Hoá Tượng đã mạnh mẽ thi triển kiếm ý, bản thân cũng đẩy chính mình lên đến cực hạn! Chỉ sau hai kiếm ngắn ngủi, hắn cũng đã cảm giác mình sắp gục ngã! Vốn dĩ vượt qua tầng thứ tám giết địch đã là sự khiêu chiến lớn nhất của Trần Mộc, nhưng mà bây giờ, theo tình hình quân địch càng ngày càng mạnh, Trần Mộc bị ép đến bất lực, vượt qua khả năng chịu đựng của bản thân hết lần này đến lần khác để thi triển một số thủ đoạn cá nhân, vượt qua một cảnh giới lớn để giết địch! Điều này cũng dẫn đến việc Trần Mộc bây giờ rất mệt! Đúng lúc này, không đợi hắn trở về Đan Lâu, trên một con đường nhỏ trong núi, bầu không khí đột nhiên biến đổi, những ngọn cây xung quanh khẽ lay động nhẹ nhàng theo gió đột nhiên dừng lại, xuất hiện trước mắt hắn là một người trẻ tuổi. Người trẻ tuổi đứng ở trên đường núi, hắn ta mặc một bộ quần áo màu đen, con ngươi màu hổ phách nhàn nhạt nhìn về phía Trần Mộc, dường như cố ý đứng đợi hắn ở chỗ này đã lâu. Trần Mộc dừng bước, sắc mặt có chút âm trầm, hắn không ngờ rằng những người này, cư nhiên lại theo tới nơi này, còn thôi đi được không? "Kiếm Vũ Các, hay là tam đại tông?", Trần Mộc rút kiếm ra, ánh mắt trở nên lạnh thấu xương. Người trẻ tuổi không trả lời, mà là đi tới, trong ánh mắt hình như không có sát ý. "Ta không thuộc Kiếm Vũ Các, cũng không thuộc tam đại tông, ta thuộc quân doanh, hơn nữa ta không phải tới để giết ngươi!" "Ta tới nơi này là để cho ngươi một lời khuyên, trong hai ngày này rời Ninh quốc đi, nếu không ngươi sẽ chết!", người trẻ tuổi nói. Trần Mộc hơi ngẩn người, tiếp theo khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm chọc: "Rất nhiều người như thế muốn giết chết ta, thế nhưng, chính bọn họ lại phải chết!" Người trẻ tuổi lắc đầu: "Nếu lão gia đã đánh giá cao ngươi như vậy, vậy ta nghĩ có lẽ ngươi cũng không ngu xuẩn, mấy ngày này, Hoàng Thành sẽ xảy ra chuyện lớn, tài năng của ngươi vượt quá mức bình thường, người phía trên đã chú ý tới ngươi!" "Nếu như không muốn chết, hãy sớm rời khỏi Ninh quốc, nếu không, Đan Lâu, Thương Hội Thánh Long, thậm chí cả Hạ phủ, đều không bảo vệ được ngươi!" "Ta chỉ nói đến đây thôi, rời đi đi, nơi này đã không còn thích hợp cho ngươi ở lại nữa rồi! Trần Mộc nhíu nhíu mày: "Lão gia? Người phía trên?" "Ta tên là Hạ Phi Vũ!", người trẻ tuổi đột nhiên nói. Ánh mắt của Trần Mộc hơi ngưng lại, Hạ Phi Vũ, hắn nhớ rõ hắn từng thấy cái tên này trên bảng Thiên Kiêu! Đứng thứ hai bảng Thiên Kiêu, thế hệ trẻ mạnh nhất Hạ phủ! Ba người đứng đầu bảng Thiên Kiêu, có hai người xuất thân từ quân doanh, một người là con trai của Khương Động Đình - Khương Biệt Hạ! Còn có một người, là trưởng tôn của Hạ Vấn Thiên, Hạ Phi Vũ! Ngoài Tam hoàng tử là nhân vật khủng bố, cả hai người này đều có thực lực khinh thường tất cả thiên tài trong Hoàng Thành! "Hoàng đế muốn đụng tới ta?" Trần Mộc chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía Hạ Phi Vũ. Người phía trên! Trên Hạ phủ, ngoại trừ hoàng thất ra thì không còn ai khác! "Ừ!”, Hạ Phi Vũ gật đầu, xem như đã trực tiếp trả lời vấn đề này. "Vậy Hạ lão gia đâu, Ôn hội trưởng đâu?", Trần Mộc hỏi. "Gia gia tự khắc giữ lại đường lùi cho mình, mà Ôn hội trưởng cũng tự mình chuẩn bị. Về phần ngươi, cũng nên chuẩn bị đi, người nổi bật dễ bị chú ý và ghen tỵ mà làm hại, đặc biệt là đối với hoàng thất, người không dễ kiểm soát, thà rằng không cần!", Hạ Phi Vũ nói. Trần Mộc nhíu mày, trên thực tế, đối với điều này, hắn cũng đã có dự tính trước rồi. Hắn vốn định là sau khi đi vào hồ Huyền Hoàng Linh Lung thì sẽ rời khỏi Ninh quốc. Chỉ là điều mà hắn không nghĩ tới đó là tốc độ hành động của Hoàng Đế lại nhanh như vậy! “Tại sao lại đột nhiên nói cho ta biết những chuyện này?", Trần Mộc dừng lại hỏi. Hạ Phi Vũ cười, đột nhiên ghé sát vào vai Trần Mộc: "Bởi vì ta không muốn để ngươi chết!" Nói xong, Hạ Phi Vũ lướt qua bả vai Trần Mộc, đi về phía sau. Cuối cùng, hắn ta dần dần rời khỏi tầm mắt Trần Mộc. Khi Trần Mộc phục hồi lại tinh thần, trong ánh mắt có thêm vài phần lạnh thấu xương. Về tới Đan Lâu, Trần Mộc hoạch định lại bước tiếp theo, hắn đang suy nghĩ, nên rời khỏi Ninh quốc như thế nào?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio