Một tiếng cười khẽ vang tới. Trần Mộc chau mày dừng bước, quay người lại nhìn thì thấy ở phía sâu thẳm đó là một thanh niên khôi ngô tuấn tú đang chậm rãi bước ra, nhìn chằm chằm Trần Mộc với vẻ khiêu khích. Trên ngực hắn ta có một huy hiệu chữ "Thiên". "Vị sư huynh này có chuyện gì sao?", Trần Mộc lạnh lùng hỏi. "Không có chuyện gì khác cả, chỉ là muốn tìm ngươi để mượn chút đồ, dùng xong rồi sẽ trả!", Chu Lỗi liếm mép, nở một nụ cười tham lam. Trần Mộc bĩu môi: "Mượn tiền thì ta không có đâu, xin mời theo lối ra ngoài cửa và rẽ phải, cảm ơn!" Chu Lỗi lấy làm ngạc nhiên, vẻ mặt lộ rõ vẻ tức giận: "Thứ ta muốn mượn chính là báu vật Ấn Thần mà nhờ có nó ngươi mới đánh bại được một trăm người đồng kia!". Rất rõ ràng, Chu Lỗi cho rằng sở dĩ Trần Mộc với thực lực ở tầng chín của cảnh giới Hoá Tượng có thể vượt qua được tầng thứ bốn mươi chín của Tháp Đồng Nhân chủ yếu là nhờ có Ấn Thần mang theo người. Trần Mộc cảm thấy hơi nực cười, mỉa mai nói: "Ta quen ngươi sao? Ngươi và ta có quan hệ gì chứ? Sao ta lại phải cho ngươi mượn Ấn Thần?" Đây là lần đầu tiên Trần Mộc gặp Chu Lỗi, trên đời mượn dễ trả khó, Trần Mộc cũng đâu phải kẻ ngốc, sao hắn có thể dễ dàng cả tin cho mượn được. "Trần Mộc, giờ chắc ngươi đứng cũng không vững rồi nhỉ, ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn đưa Ấn Thần cho ta, nếu không ta sẽ không ngần ngại để ngươi cùng chết ở chốn này đâu!" Chu Lỗi đã mất hết kiên nhẫn quát lên, vẻ mặt vô cùng tức giận. Nghe vậy, Trần Mộc khẽ đánh mắt xuống dưới, xem ra đây lại là một tên nhằm vào Ấn Thần trên người hắn đây mà! Hơn nữa, đối phương rõ ràng là đã có sự chuẩn bị, nếu không cũng sẽ không đích thân đợi khi Trần Mộc đã tiêu hao kha khá linh lực rồi mới ra mặt giết hắn. "Trần Mộc, giữa mạng sống và Ấn Thần, ngươi hãy chọn một đi!" Chu Lỗi cười nhếch mép rồi bỗng nhiên tiến lên một bước lớn, bộc phát toàn bộ thực lực cấp một của cảnh giới Thần Tàng. Đây chính là sức lực hiện tại của hắn ta! Với tình trạng suy yếu hiện tại của Trần Mộc, hắn ta chỉ cần dùng một tay cũng đủ để bóp chết đối phương! "Ngươi uy hiếp ta sao? Xin lỗi, mạng sống và Ấn Thần ta đều cần!" Trần Mộc giễu cợt nói rồi hai tay bất ngờ bắt ấn, ánh sáng dần dịch chuyển và rồi những dòng phù văn màu vàng cổ kính lờ lững trong không gian ở phía trên lòng bàn tay hắn. Sau đó, Trần Mộc đậy thẳng tay xuống đất. Rầm. Sức mạnh dồi dào của cả vùng đất được hút lên sau đó hợp thành một dòng cuồn cuộn như nước lũ rồi nhập vào cơ thể Trần Mộc. Chỉ trong chốc lát, thực lực của Trần Mộc tăng lên nhanh chóng, trong chớp mắt đã phá vỡ được giới hạn của cảnh giới Hoá Tượng, đạt đến cảnh giới Thông Thiên. "Ngươi..." Nhìn thấy chiêu thức siêu việt của Trần Mộc, Chu Lỗi trợn tròn hai mắt, ánh mắt lộ rõ vẻ khó tin. Linh lực đã được khôi phục hoàn toàn sao? Hơn nữa cấp bậc cảnh giới cũng tăng nhanh đến chóng mặt! Sao lại thế được chứ? Xoẹt. Trần Mộc không muốn phí lời với hắn ta nữa nên bèn đạp chân, cả thân người hệt như một con báo săn mồi lao vụt ra. Súc Địa Thành Linh! Chỉ trong tích tắc, Trần Mộc đã xuất hiện ngay trước mặt Chu Lỗi, hình bóng của thanh kiếm ma quái lại một lần nữa xuất hiện, chém phăng một nhát. Xuỳ. Không gian như bị chém làm đôi, thanh kiếm gây chấn động khắp chốn.
Ngọn lửa của những linh hồn lưu lạc cháy rực lên.