Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

chương 367 gió chiều thổi nhẹ nhàng.

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bên trong quán rượu nhỏ bé tồi tàn này không có một bóng người, hình như là đã đóng cửa, bọn họ sẽ tìm được manh mối gì ở đây chứ? Trần Mộc không nói gì, chỉ nhìn quán rượu này chăm chú. Nhìn quán rượu nhỏ trong kí ức, hắn cũng không biết người kia còn ở đây không? Sau đó, hắn bước ra, đi vào trong quán. Trong quán rượu không có một bóng người, chỉ có mấy chiếc ghế gỗ đào bám bụi còn bày trong sảnh. Còn ở phía sau, là cánh rừng phong san sát rợp bóng. Bây giờ đang là mùa thu, lá phong vàng rực đã dần tan, gió nhẹ nhàng thổi qua khiến lá rơi như sao trời, phủ kín con đường đầy đá vụn. Trong buổi chiều yên tĩnh ấy, ánh mặt trời ấm áp chiếu xuyên qua từng kẽ lá, như khoác lên một lớp áo đỏ hồng rực lửa, làm tăng thêm vẻ đẹp của khung cảnh. Nơi này như thế ngoại đào nguyên, cách xa chốn đô thị phồ hoa trong cổ thành, xa những ồn ào và náo động, chỉ còn tháng năm lắng đọng tại nơi đây. Không có bóng dao bóng kiếm, không có ân oán giang hồ. Ở đây chỉ còn sự thong dong nhàn nhã. Thế nhưng không biết tại sao, Hàn Giang Tuyết lại cảm nhận được sự lạnh lẽo và cô đơn trong cái nhàn nhã ấy. Ngoài cánh rừng phong và mấy cái ghế, trên bức tường loang lổ ngoài sảnh còn treo một bức tranh chân dung. Người bên trong bức tranh là một thiếu niên mặc áo trắng, bộ đồ trên người hắn ta là vải thô, thậm chí còn rách vài lỗ, khâu khâu vá vá. Từ những chi tiết thể hiện, nhìn như con nhà nghèo. Hắn ta đeo một thanh kiếm trên lưng, thanh kiếm kia được vẽ vô cùng tinh tế, như khắc thành từ một thanh củi. Hắn ta đeo trên lưng, nhìn rất giống một kiếm khách thiếu niên ôm mộng giang hồ! Tuy nhiên, có một điều bất thường là trong bức chân dung này, mọi chi tiết đều được khắc họa rất tinh tế, chỉ trừ gương mặt! Không biết do chủ nhân bức tranh cố ý hay bức chân dung này chưa được hoàn thiện, khiến người ta khó mà nhìn rõ được dung mạo của người trong bức tranh! Ngay khi sự chú ý của tất cả mọi người bị bức tranh kia thu hút, giọng nói trẻ con của một cô bé đột nhiên vang lên phía sau: "Các vị muốn uống rượu ư?" Nghe thấy tiếng nói, đám người Hàn Giang Tuyết giật nảy mình, lập tức quay qua nhìn với vẻ mặt cảnh giác. Đám bọn họ đều là võ giả với thực lực cường đại, nhưng đối phương lại xuất hiện sau lưng mà thần không biết quỷ không hay, hiển nhiên đó cũng là một cường giả võ đạo. Tuy nhiên, điều làm họ ngạc nhiên là khi vừa quay đầu lại, bọn họ ngẩn người. Người xuất hiện trước mặt họ không phải là một cường giả võ đạo, mà là một cô bé khoảng bảy, tám tuổi. Cô bé mặc một chiếc váy đen, với mái tóc đen xõa xuống vai, đôi mắt sâu như hai viên ngọc đen nhánh, thản nhiên nhìn bọn họ, hai tay chắp ra sau lưng. Luồng khí thế uy nghiêm mơ hồ toát ra từ thân hình bé nhỏ của nàng ấy. "Ngươi là ai?" Hàn Giang Tuyết kinh ngạc nhìn, miệng hỏi, nhưng rồi lại ngẩn người. Bởi cô bé mang đến một cảm giác kì lạ cực kỳ mãnh liệt. Toàn thây nàng ấy đều màu đen, hơn nữa tuy nhìn chỉ mới bảy, tám tuổi, nhưng khí chất già dặn trên người lại không hợp với vẻ ngoài chút nào. Đây rốt cuộc là ai vậy? "Ồ, ngươi vẫn còn ở đây à? Ta còn tưởng ngươi đi rồi chứ?" Phía sau Hàn Giang Tuyết, Trần Mộc đi tới, khẽ mỉm cười, giơ tay lên chào nàng. Cô bé mặc áo đen ngẩng đầu, đôi mắt đen như ngọc, thờ ơ nhìn Trần Mộc, sau đó lạnh lùng nói: "A Huyền, ngươi đến rồi ư? Lâu rồi không gặp!" "A Huyền?" Hạ Chỉ Lan nghe thấy cái tên này thì nhìn Trần Mộc với vẻ kỳ lạ, cái tên này là chỉ Trần Mộc ư? Bọn họ có thể nhìn ra được, Trần Mộc và cô bé áo đen này quen nhau không phải ngày đầu tiên, mà giống như bạn cũ. Trần Mộc cười nhạt, hắn không hề ngạc nhiên khi thấy nàng ấy nhận ra mình. Đừng nói là hắn mới chỉ thay đổi một cơ thể khác, dù bây giờ hắn có thay đổi hoàn toàn, cô bé mặc váy đen vẫn có thể nhận ra hắn ngay, vì đến cảnh giới như nàng ấy, đôi mắt đã nhìn vào sâu bên trong linh hồn. Bất kỳ bí mật nào đều không có chỗ giấu trước mặt nàng ấy! "Còn rượu hầu đào không? Lâu rồi không uống, cầm một bình qua đây đi?" Trần Mộc cười hỏi. "Ngồi đi!" Cô bé mặc váy đen thản nhiên nói, thái độ thờ ơ như cũ không thay đổi, cũng không vì ai mà thay đổi. Trình Vũ Hiên liếc nhìn bụi trên bàn, sau đó nhìn cô bé kia, nhưng nàng ấy không hề có ý định lau bụi đi, mà đi vào căn nhà nhỏ sâu trong rừng phong. Vẻ mặt Trình Vũ Hiên có hơi cứng lại, sau đó nàng ta cười khổ, đành phải lấy khăn tay ra lau bụi trên bàn rượu. "Trần Mộc, đây là bạn của ngươi sao? Nàng ấy là chủ quán rượu này ư? Sao nàng ấy lại trông như vậy? Nhìn kiểu gì cũng không giống người bình thường!" Trình Vũ Hiên có một đống câu hỏi thắc mắc, một hơi hỏi ra hết. Không chỉ có Trình Vũ Hiên, cả Hạ Chỉ Lan và Hàn Giang Tuyết đều hoang mang nhìn về phía Trần Mộc, như thể đợi hắn trả lời. Trần Mộc mỉm cười gật đầu nói: "Nàng ấy là bạn của ta, đồng thời là chủ quán rượu này. Lúc nào nàng ấy cũng lạnh lùng như vậy, các ngươi đừng để ý!" "Ở trước mặt nàng, không ngờ ta lại có cảm giác lo lắng và hốt hoảng!" Hàn Giang Tuyết nặng nề lên tiếng. Nghe vậy, cả Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan đều tập trung, vì chính bọn họ cũng có cảm giác như thế khi đối mặt với người kia. Rõ ràng chỉ là một cô bé bảy, tám tuổi, nhưng không hiểu sao bọn họ lại thấy hoảng loạn. Hàn Giang Tuyết bây giờ đã là cường giả cảnh giới Vạn Pháp, dù trước mặt tông chủ, nàng ta cũng không lo lắng đến vậy, nhưng không ngờ lại thấp thỏm trước mặt cô bé mặc váy đen thần bí! "Trần Mộc, rốt cuộc nàng ta là…" Hàn Giang Tuyết há miệng thở dốc, định hỏi thêm gì đó. Nhưng lúc này, Trần Mộc lại đột nhiên giơ tay cản nàng ta lại, nhỏ giọng: "Đừng hỏi!" Ba người Hàn Giang Tuyết đều nhìn Trần Mộc, sau đó ngoan ngoãn ngậm miệng. Hiển nhiên, Trần Mộc cũng không muốn giải thích hay giới thiệu thêm về cô bé áo đen. Chẳng bao lâu sau, cô bé áo đen lại quay trở lại, trên tay nàng ấy còn cầm theo một bình rượu. Tuy bình rượu này có vẻ còn to hơn nàng ấy, nhưng cánh tay nhỏ nhắn của nàng bưng nó lên chẳng tốn chúc sức nào, thản nhiên bước tới đặt lên bàn. Trần Mộc mở nắp vò rượu, chỉ một lúc sau, hương rượu thuần khiết đã tỏa khắp nơi, thấm vào lòng người, lửng lơ trong không khí. Chỉ cần hít một hơi thôi cũng đủ khiến người ta say mê trong đó, không thể kiềm chế nổi. "Thơm quá!" Hạ Chỉ Lan vừa ngửi thấy hương rượu đã lên tiếng tán thưởng. Chỉ cần ngửi mùi hương, đã thấy nó còn thuần khiết hơn bất cứ loại rượu nào trong Linh Tiêu Tông. Hàn Giang Tuyết nhíu đôi mày đẹp, nàng ta phải thật lòng thừa nhận, dù là rượu của nàng ta cũng không thể so sánh được với bình rượu trước mắt, đúng là khác nhau như trời với đất. Rượu ngon là gì? Đây mới gọi là rượu ngon! "Vẫn là vị này, được đó!" Trần Mộc cười toét miệng. Sau đó, Trần Mộc bê bình rượu lên, rót cho một người một chén, sau đó nhìn về phía cô gái mặc váy đen đang ngồi trên xích đu nhàn nhã cách đó không xa: "A Lộ, có muốn uống một chén không?" "Thôi, các ngươi uống đi!" Cô bé áo đen nhắm mắt lại, như thể nằm yên, không muốn nhúc nhích! Trần Mộc nghe vậy mỉm cười, không kiên trì nữa, cầm chén rượu lên uống. Chỉ có rượu hầu đào này uống uống vào mới thoải mái thôi! Hạ Chỉ Lan và Trình Vũ Hiên đã nóng lòng bưng chén rượu lên uống. Rượu ngon thế này, chỉ cần được nếm một ngụm thôi đã là chuyện may mắn nhất thế gian! Hàn Giang Tuyết lại khác, nàng ta bưng chén rượu trên đôi tay ngọc nhưng không uống, còn hỏi lại: "Trần Mộc, lúc trước ngươi nói đưa ta đến đây tìm manh mối, bây giờ là uống rượu, ngươi…" Trần Mộc cười khẽ, nhỏ giọng đáp: "Không sao, cứ để manh mối sang một bên trước, ngươi cứ nếm thử rượu đi, tin ta!" Hàn Giang Tuyết nhìn chăm chú vào mắt hắn. Một lúc sau, nàng ta không nói thêm gì nữa, giãn đôi mày, thoải mái uống hết. Nếu Trần Mộc nói sẽ giúp nàng ta, vậy nàng ta tin Trần Mộc sẽ làm được! … Gió chiều thổi nhẹ nhàng. Trong quán rượu, hương rượu thuần khía tỏa ra tứ phía. Chẳng bao lâu sau, một thùng rượu đã bị bốn người họ uống hết tám phần! Không biết từ bao giờ, Hạ Chỉ Lan và Trình Vũ Hiên đã say nằm gục xuống bàn, gương mặt ửng hồng như hoa đào, vô cùng quyến rũ. Còn người cảnh giới Vạn Pháp như Hàn Giang Tuyết thì mơ màng lăn ra đất ngủ, khóe miệng ôm nụ cười thỏa mãn sau khi say. Người còn tỉnh táo trong sân chỉ còn Trần Mộc. "Tửu lượng chỉ vậy thôi ư? Kém quá!" Trần Mộc cười khẽ, trong lòng khinh thường ba cô gái. "Ngươi cũng chẳng khá hơn là bao, nếu không nuốt Thánh Đạo Quả, có hồn lực hai đời, chỉ sợ ngươi cũng gục xuống rồi!" Cô bé mặc váy đen vốn đang nhàn nhã hưởng thụ cơn gió chiều, không biết đã đứng dậy từ bao giờ, đi tới trước mặt Trần Mộc. Nàng ấy ngồi xuống, miệng nhếch lên đầy khinh bỉ. Có lẽ chỉ có ở trước mặt Trần Mộc, nàng ấy mới có những vẻ mặt khác ngoài thờ ơ. "Tốt xấu gì cũng giữ ít mặt mũi cho ta chứ, ta cũng biết sĩ diện chứ!" Trần Mộc tức giận mắng nàng. Ai ngờ, cô bé mậc váy đen cười nhạt, con ngươi đen như ngọc nhìn vào hắn chăm chú: "Ngàn năm không gặp, ngươi biến hóa nhiều thật đấy Diệp Bắc Huyền!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio