Ngay giây phút cô bé mặc váy đen nhìn thấy Trần Mộc, nàng ấy đã biết được thân phận thực sự của Trần Mộc. Mặc dù đã sống lại một đời, thân thể của Trần Mộc cũng đã thay đổi hắn, nhưng linh hồn quen thuộc đó vẫn không thoát khỏi sự nhìn thấu của nàng ấy. "So với cái tên Diệp Bắc Huyền này, ta quen nhóc gọi ta là A Huyền hơn, ta cũng quen thuộc gọi nhóc là A Lộ!" Trần Mộc cười nói. Ở một đời trước, hai người họ cũng gọi nhau như vậy! "Cho dù tính cả kiếp trước thì tuổi của ngươi cũng nhỏ hơn tuổi ta, gọi ta là A Lộ mà ngươi thấy ổn à?” A Lộ tức giận nói. Trần Mộc nhếch miệng nở nụ cười, "Gọi A Lộ dễ nghe mà, rất thích hợp với hình tượng bây giờ của cô!" A Lộ lườm hắn một cái, không biết phải làm gì. Trần Mộc cười nhạt, hắn ngẩng đầu lên, nhìn về phía chân dung của thiếu niên đeo kiếm đang treo trên vách tường, hắn nhíu mày, nặng nề nói: "Cô đã chờ lâu như vậy mà vẫn chưa hết hy vọng nữa sao?" Bức vẽ này đã qua cả ngàn năm, cho dù không chạm vào, nhưng phía trên mặt không bám nhiều tro bụi, rõ ràng, tỏng ngàn năm qua, mỗi ngày, cô bé mặc váy đen đều cẩn thận chùi dọn nó. Cô bé mặc váy đen hơi ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía chân dung thiếu niên đeo kiếm gỗ được treo trên vách tường kia, đôi đồng tử đen láy như ngọc thô chưa mài dũa trong veo, bất giác lóe lên vẻ tang thương không phù hợp với độ tuổi này của nàng ấy. "Hắn vẫn chưa chết, ta tin là vậy, chắc chắn hắn sẽ trở lại, hắn đã từng hứa với ta như vậy, chính miệng hắn bảo đảm mà!" Cô bé kiên định nói. Vào lúc này đây. Thời gian như đảo ngược quay về khu rừng phong ngày ấy, một bóng người nhỏ bé đuổi theo. Mà ở trước mặt nàng là một thiếu niên đang giẫm lá phong rơi, đeo thanh kiếm gỗ và mơ ước trở thành một kiếm khách tự tin và mạnh mẽ. "A Lộ. . ." Nàng nhớ người đầu tiên gọi nàng như vậy không phải là cha mẹ mà là ca của nàng! Trong màn lá phong rơi lả tả đầy trời đó, bóng dáng thiếu niên cao ngất lớn lao trong mắt nàng đến vậy, lá cây màu đỏ rực được hắn siết trong tay, khóe miệng cười thoải mái. "A Lộ, nghe nói Bắc Kiếm tông năm nay sẽ mở cửa nhận đệ tử, với tư chất của ta chắc chắn có thể trở thành một cao thủ kiếm đạo, đến lúc đó ca dẫn muội đi hành hiệp trượng nghĩa, du lịch thiên hạ, có được không?" Thiếu niên xoa đầu bé gái dính đầy bùn, bẩn thỉu trước mặt, khẽ cười nói. "Ca ơi, vậy lúc nào thì ca trở về thế?" Bé gái tỏ rõ vẻ không nỡ, viền mắt rưng rưng. "Rất nhanh thôi, với tư chất của ta, nhiều nhất là ba năm, nhất định ta sẽ trở về, đến lúc đó chắc chắn ta sẽ mang cho muội rất nhiều rất nhiều đồ ăn ngon, muội phải bảo vệ quán rượu và ba mẹ ở đây, không cho phép gây sự, phải nghe lời mẹ nói, nhớ không!" Thiếu niên nhẹ giọng nói. "Được ạ, ca ơi, nhất định ca phải nhanh quay về, sau đó chúng ta cùng nhau đi du lịch thiên hạ, hành hiệp trượng nghĩa nhé!" Bé gái cười hì hì, trong ánh mắt trong suốt ngây thơ đó tràn ngập vẻ chờ mong của nàng về tương lai. "Được!" Thiếu niên xoa vết bùn trên người cô bé nhỏ, hắn đeo kiếm gỗ, xoay người đi sang một hướng khấc trong rừng phong. Bé gái đứng yên tại chỗ cứ kinh ngạc như vậy, nhìn thiếu niên kiên định và tràn đầy tự tin đó, giữa màn mưa lá phong bồng bềnh ấy, hắn rời khỏi tầm mắt của nàng. Nàng nằm mơ cũng không ngờ rằng, chuyến đi đó của thiếu niên đâu chỉ mất ba năm, mà là vĩnh viễn! Mà khung cảnh đó cũng trở thành ký ức vĩnh hằng duy nhất trong lòng nàng! Mấy năm sau, cha mẹ tuổi già lần lượt qua đời, chỉ còn lại một mình A Lộ. Mà mỗi ngày A Lộ đều ở lại bảo vệ quán rượu nhỏ này, khi nhàn hạ nàng cứ ngồi trước cửa như vậy, ngóng trông mong mỏi ca của nàng quay về. Thế nhưng, cho dù nàng có chờ bao lâu, trong ký ức của nàng, trên đường rừng đầy cây phong đó, thiếu niên với nụ cười tràn đầy tự tin kia vẫn chưa từng xuất hiện. Sau đó, đại quốc phân tranh, ngọn lửa chiến tranh lan tràn đến thành Viên Tinh, ngựa của Thiết kỵ quân giẫm đạp, cửa thành bị phá, A Lộ bất đắc dĩ phải ôm toàn bộ số tiền, bước vào con đường tu đạo Bắc Kiếm tông. Nàng không giống như ca ca của mình, tư chất của nàng mới là tư chất vô song ngàn năm hiếm thấy. Nhờ tư chất và linh căn của mình, nàng bước chân vào Bắc Kiếm tông, trở thành đệ tử của Bắc Kiếm tông, nhưng sau khi đi tới Bắc Kiếm tông rồi, nàng mới biết, năm đó bởi vì thiên phú của ca ca không đủ, hắn bị Bắc Kiếm tông chặn lại ngoài cửa, không thấy tăm hơi. Tất cả mọi người đều không biết thiếu niên hăm hở tự tin ngày đó đã đi đến nơi nào, có lẽ là vì chịu đả kích nên đã sớm tự sinh tự diệt! Thế nhưng A Lộ tin chắc ca của mình sẽ không dễ dàng thất bại như thế này, để tìm được ca, nàng hồ đồ thỏa thuận rồi bắt đầu luyện tập điên cuồng, một đường quét ngang tất cả các thiên tài nhờ vào thiên tư của chính mình, sau đó nàng trở thành Chí Cường giả đứng đầu thiên hạ. Nhưng mà cho dù nàng đã tìm khắp đại lục Thiên Vũ, nàng vẫn không tìm được bóng dáng thiếu niên đeo kiếm gỗ kia. Sau đó nữa, nàng bước vào Hư Thần giới, thậm chí còn cả ba ngàn thế giới Thần Vực, trở thành một nhân vật lớn trong thiên địa, thế nhưng, trong cõi lòng nhỏ bé của nàng vẫn chưa bao giờ quên bóng dáng thiếu niên sáng sủa rạng ngời đó. Dần dần, không biết đã bao năm qua đi, A Lộ từ lâu đã bước vào cảnh giới Thánh Nhân, rốt cục nàng cũng cảm thấy cô độc lạnh lẽo vô cùng. Sau đó, nàng lại trở về quán rượu nhỏ này, sử dụng đại thần thông để phản thai đúc lại cơ thể của mình, trở thành bé gái bảy tám tuổi năm đó. Tất cả những điều này chỉ là vì chờ đợi thiếu niên trong ký ức trở về, hắn vẫn có thể nhận ra mình! Chỉ là năm tháng trôi qua, lâu đến mức dường nhưA Lộ cũng đã sắp quên khuôn mặt của thiếu niên lúc trước, chỉ còn lưu lại chút ấn tượng mơ hồ. . . . Ánh mắt Trần Mộc nhìn bức vẽ này, có lúc hắn không khỏi cảm khái, một hạt giống trồng trong lòng khi còn trẻ sẽ dần dần nảy mầm lớn lên, ảnh hưởng đến con người khi còn sống. "A Huyền à, lần này ngươi tới tìm ta có chuyện gì vậy?" A Lộ đưa mắt nhìn bàn rượu, có ba cô gái đã say đến mức nằm bẹp, nàng hơi nhướng mày, cười trêu nhìn Trần Mộc: "A Huyền này, ngươi cũng được lắm đấy, ta không thể nhìn ngươi với cặp mắt ngày xưa được rồi, ba cô gái này đều tuyệt sắc, vậy mà lại mặc cho ngươi sắp xếp, không lẽ ngươi định biến quán rượu này của ta thành nhà ấm trồng hoa miễn phí đó hả?" Trần Mộc giật giật khóe môi, "Cô không thể nói chuyện bình thường được à? Cứ âm dương quái khí như vậy ta thấy không quen đâu!" A Lộ lườm hắn một cái, thản nhiên nói: "Nói đi, tìm ta có chuyện gì?" Không có việc thì không lên tam bảo, nếu Trần Mộc tới đây một mình, có lẽ A Lộ còn tin Trần Mộc đang lại đây uống rượu. Nhưng thằng nhóc này lại dẫn theo ba cô gái lại đây, chỉ sợ là có việc muốn nhờ nàng giúp đỡ. "Muốn cô tìm giúp ta một người, chuyện này chắc chắn là cô sẽ làm được!" Trần Mộc cười nói. Vì tìm ca của mình A Lộ từng xông pha khắp đại lục Thiên Vũ, ngay cả ba ngàn thế giới Thần vực cũng bị nàng ấy lật lên toàn bộ, thần thông vô cùng. Nếu nhờ nàng ấy tìm Lăng Thiên Vũ thì quả thực đơn giản giống như ăn cơm uống nước vậy!