Thực lực hiện tại của Trần Mộc đã đạt đến trình độ nào rồi chứ! Nàng ta ngơ ngác nhìn Trần Mộc, chỉ cảm thấy Trần Mộc hiện tại để lại cho nàng ta một nỗi khiếp sợ, nỗi khiếp sợ này còn mạnh hơn cả lúc nàng ta phải đối mặt với đám kẻ mạnh cảnh giới Vạn Pháp như Hoàng Côn và Tần Thạch Long. "Tiếp tục nào, còn một tên nữa!", Trần Mộc lạnh lùng nói. Ngay lập tức, linh lực khắp người hắn bộc phát, cả người lao thẳng về phía Trình Vũ Hiên, đằng sau lưng hắn, đôi mắt Hạ Chỉ Lan vẫn lộ rõ vẻ trầm lắng, nhưng cũng không chần chừ thêm mà ngay lập tức cất bước đi theo Trần Mộc. … Dưới chân một ngọn núi. Linh lực ánh sáng xanh cuồng bạo, tụ thành một con giao long xé đôi không gian, cuồn cuộn xuất hiện, con giao long này ẩn chứa những dòng sóng dao động vô cùng mạnh mẽ, ngay cả là kẻ mạnh tầng thứ hai của cảnh giới Thần Tàng cũng chỉ đành gác kiếm tránh đi thôi. Ở phía đối diện, tên áo đen chắp hai tay sau lưng, bước đi thong thả, từ từ tiến tới đối diện với con giao long, hắn nhếch mép cười khinh miệt, nhìn chằm chằm với ánh mắt đằm đằm sát khí, lạnh toát như băng. Ngay khi con giao long màu xanh chuẩn bị tấn công vào tên áo đen này thì bỗng có một màn sáng linh lực Thiên Ma bất ngờ tụ lại và bao quanh người tên áo đen. Bùm. Con giao long va vào màn sáng linh lực này, phát ra một tiếng động rền trời, rồi bỗng một gợn sóng lăn tăn như vảy cá lan ra xung quanh, còn tấm màn sáng của linh lực kia không hề có dấu hiệu nứt vỡ nào cả. "Sao lại thế được chứ?" Đôi mắt mỹ miều của Trình Vũ Hiên mở tròn to, vẻ mặt lộ rõ vẻ khó tin. "Ngươi không đấu nổi ta đâu, mau quỳ xuống trước mặt ta mà xin đầu hàng đi, nói không chừng ta còn động lòng từ bi, nhẹ tay cho ngươi bớt đau đớn đấy!", tên áo đen lạnh lùng nói. Ngay lập tức, hắn ta chỉ một ngón tay ra, linh lực Thiên Ma vút trời tụ thành một tia sáng, mang theo làn sóng khủng khiếp xuyên thẳng qua con giao long màu xanh này. Bùm. Đòn tiến công tốn hơn nửa linh lực của Trình Vũ Hiên chỉ trong tích tắc đã tan thành mây khói. Sự chênh lệch sức lực lớn lao này khiến trong lòng Trình Vũ Hiên có chút tuyệt vọng. Ở vùng đất đầy gió và cát này, cả người nàng ta mảnh khảnh hệt như một cành hoa anh đào đã rụng hết lá, chỉ còn thoang thoảng chút hương thơm, có thể héo tàn và rụng đi bất cứ lúc nào. Trải qua một màn tranh đấu, có thể thấy rõ thân hình mảnh mai xinh đẹp của Trình Vũ Hiên đã chi chít các vết thương lớn nhỏ, gương mặt sắc xảo cũng đã tái mét, khoé miệng còn nguyên vết máu tươi ứa ra. Nàng ta thở hổn hển, tay cầm cây súng chiến màu xanh chống trên mặt đấy, vực người đứng dậy, nhưng dáng vẻ mệt mỏi của nàng ta cho thấy dường như đã không còn mấy sức lực nữa rồi! Tên áo đen chau mày, không mấy vui vẻ nói: "Còn chiêu thức khác không? Lẽ nào Linh Tiêu Tông các ngươi có tiếng đào tạo nhân tài bao năm nay, cũng chỉ được đến mức phẩm hạn của thứ bỏ đi như vậy sao?" "Các ngươi xem thường người khác quá rồi đấy!", Trình Vũ Hiên nghiến răng nghiến lợi, khó khăn mãi mới đứng dậy được rồi nhìn chằm chằm hắn ta với ánh mắt quyết không cam chịu. Nàng ta rút súng dài ra, từng bước chập choạng tiến lên, dường như định quyết sống còn thêm một phen nữa. Nhưng lúc này, có một bàn tay rắn rỏi to lớn bỗng nhiên đặt trên vai nàng ta. Trình Vũ Hiên khẽ run lên, lúc nàng ta ngoảnh lại nhìn thì thấy người Trần Mộc không biết đã đứng ngay sau lưng nàng ta tự lúc nào. "Trần Mộc? Sao ngươi...", thấy Trần Mộc tới, Trình Vũ Hiên mở tròn hai mắt với vẻ không dám tin. "Sư tỷ, thứ rác rưởi này không đáng để người ra tay, cứ để ta đến xử hắn!", Trần Mộc khẽ cười, chủ động bước đến trước mặt Trình Vũ Hiên. Bóng dáng mảnh mai của Hạ Chỉ Lan ở phía sau cũng vội vàng bước tới đỡ lấy Trình Vũ Hiên, thấy nàng ta khắp người đầy thương tích như vậy, trong lòng Hạ Chỉ Lan thoáng cảm thấy hổ thẹn và lo lắng, an ủi nói: "Trình sư tỷ, người có ổn không?" "Chỉ Lan?", Trình Vũ Hiên thấy Hạ Chỉ Lan xuất hiện, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.