Bây giờ, Trần Mộc đã bình phục trở lại, còn Hạ Chỉ Lan cũng không gặp nguy hiểm tính mạng, đây cũng là chuyện rất may mắn rồi. "Tên nhóc này, ngươi vẫn chưa chết sao?" Thấy Trần Mộc xuất hiện, ánh mắt tên áo đen kia hiện rõ vẻ lạnh lùng, đằm đằm sát khí. Trần Mộc và Hạ Chỉ Lan đã xuất hiện ở đây thì chắc chắn nhị đệ của hắn ta đã chết rồi! "Nếu như không diệt trừ đám cặn bã của Thiên Ma Cung các ngươi thì sao ta có thể chết trước được chứ!", Trần Mộc lạnh lùng đáp. "Diệt trừ Thiên Ma Cung sao?", tên áo đen bật cười, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh miệt: "Chỉ dựa vào mình ngươi sao? Ngươi cũng không biết đường tự đi nhìn lại bản thân mình xem ngươi có phẩm hạnh ra sao à?" Trần Mộc nheo mắt lại, một luồng sát khí thoáng hiện trong đáy mắt. Sau đó, hắn khẽ lay người, rồi trong chớp mắt biến mất ngay tại chỗ. Tên áo đen kia cũng nheo mắt lại, chưa kịp định thần lại thì đã có một bàn tay cứng cỏi to lớn bóp chặt lấy cổ hắn ta. Một cảm giác ngột ngạt và sợ hãi đến khó tả chiếm trọn lấy cả người hắn ta, hắn ta ngước mắt lên thì thấy gương mặt lạnh như băng của Trần Mộc. "Giờ thì sao? Ngươi thấy ta là người có phẩm hạnh như nào?", Trần Mộc nhéo mắt cười nói. "Đừng... đừng mà!" Đôi mắt của tên áo đen cuối cùng cũng lộ rõ vẻ sợ hãi trước cái chết, vậy là ngay cả những người đã gia nhập đạo ma như hắn cũng đều sợ chết cả! Trần Mộc khẽ dùng sức ở lòng bàn tay, không cho hắn ta bất cứ cơ hội van xin nào cả mà một phát bẻ gãy cổ hắn ta. Trong chớp mắt, một cái xác cứng đờ rơi "phịch" một cái xuống đất. Ở phía sau, Trình Vũ Hiên mở tròn đôi mắt mỹ miều, nàng ta đã bị sức mạnh chiến đấu của Trần Mộc khiến cho kinh sợ. Nàng ta tốn bao công sức nhưng vẫn bị đối phương trấn áp, còn Trần Mộc ở trước mặt bây giờ chỉ cần một tay đã bóp chết đối phương rồi, chàng thanh niên này đã mạnh lên như này từ bao giờ vậy? Hạ Chỉ Lan bình tĩnh hơn, dẫu sao nàng ta cũng nhìn thấy sức mạnh chiến đấu của Trần Mộc sớm hơn Trình Vũ Hiên, dường như tất cả những võ giả dưới cấp cảnh giới Vạn Pháp đều không thể nào uy hiếp được Trần Mộc của bây giờ. "Đi thôi, đến chỗ Hàn Giang Tuyết!", Trần Mộc nói. Tiếp đó, Trần Mộc cũng không nán lại chỗ đó thêm nữa mà lao thẳng về phía đang diễn ra cuộc tranh đấu mạnh nhất ở phía xa. Thấy vậy, Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan quay sang nhìn nhau một cái, đều thấy sự kinh ngạc ở ánh mắt của đối phương, hai nàng ta cũng không chần chừ thêm nữa mà ngay lập tức cất bước đi theo. Hoàn toàn khác biệt với cuộc tranh đấu của Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan, ở đây, trận đấu của ba kẻ mạnh đều ở cấp cảnh giới Vạn Pháp tranh đấu với nhau nên càng thêm phần hào hùng, mỗi dư chấn của linh lực để lại gần như đều có thể khiến đỉnh núi cao chọc trời này sụp đổ. Dưới sự hợp lực của Hoàng Côn và Tần Thạch Long, Hàn Giang Tuyết rõ ràng không địch lại nổi, bị dồn đánh đến mức không ngừng lùi bước về sau. Bộ váy lụa màu trắng của nàng ta đã thấm đẫm máu tươi, gương mặt tái mét, hơi thở ngày một gấp. Nàng ta cầm chắc cây súng dài màu bạc trong tay, nhìn chằm chằm về phía hai người đàn ông trung niên với sắc mặt vô cùng khó coi. Nếu không phải vì trong tay nàng ta còn có một vài chiêu thức võ học cổ xưa thì e là nàng ta đã sớm không trụ nổi được nữa rồi. Nhưng với tình trạng hiện tại, nàng ta cũng chỉ đành cố gắng gượng, kéo dài thời gian mà thôi, nàng ta vẫn không nhìn thấy chút hy vọng chiến thắng nào nữa rồi. Trong núi, bóng dáng của vô số võ giả cũng lũ lượt kéo đến tụ tập ở đây, ngước nhìn lên bầu trời với ánh mắt kinh ngạc khó tả. Ở đó có bóng dáng hai người đàn ông trung niên cao to, đứng sừng sững giữa bầu trời, tà áo của bọn hắn bay phấp phới theo những cơn cuồng phong, chỉ cảnh tượng này không thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy khiếp sợ. "Hàn Giang Tuyết, với tình trạng hiện giờ , ngươi nghĩ ngươi có thể trụ được mấy chiêu nữa của bọn ta đây?", Tần Thạch Long chắp hai tay sau lưng, cười khẩy nói. Sau đó, ánh mắt hắn không chút kiêng nể nhìn chằm chằm vào thân hình xinh đẹp hấp dẫn của Hàn Giang Tuyết, trừng mắt mấy cái rồi mỉa mai nói: "Hay là, ngươi ngoan ngoãn "phục tùng" ta, rồi ta sẽ cho ngươi một con đường sống, ngươi thấy sao?" Tần Thế Long nhấn nhá hai chữ "phục tùng" này, nguyên ngữ điệu đó đã đủ để hiểu được ý hắn ta mà không cần giải thích thêm bằng bất kỳ ngôn từ nào cả.
"Hừ, loại chó má nhà ngươi, có đến lau chân cho ta ta cũng không thèm!"