Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

chương 502 "lão vẫn còn ở đây đấy!"

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong đám người, Liễu Mộ Thiên bước lên trước đầu tiên, chắp tay nói: “Vị sư huynh này, ta không cần biết địa vị của ngươi ở Thất Huyền tông là gì, nhưng nơi này là Linh Tiêu tông, tốt nhất là ngươi nên nói chuyện lịch sự đi!” Đệ tử kia vặn cổ, trên mặt mang theo nụ cười thích thú, lạnh lùng nói: “Bình thường bọn ta cũng khá lịch sự đấy, nhưng không cần thiết phải lịch sự với một con chó chỉ biết canh cửa đâu!” Nếu như trước đó đệ tử này còn giữ chút ý tứ thì bây giờ, hắn ta đã hoàn toàn để lộ bộ mặt thật. Liễu Mộ Thiên tức giận vô cùng, bị người phe mình làm nhục đã đủ rồi, bây giờ đến người ngoài cũng dám tới sỉ nhục hắn ta. Trong mắt hắn ta hiện lên một tia lạnh lùng, hung tợn nhìn chằm chằm đệ tử kia: “Ngươi thật sự cho rằng đệ tử Linh Tiêu tông chúng ta dễ đụng tới như vậy sao? Ngươi đang tự tìm đường chết đấy!” Trong phút chốc, cơ thể của Liễu Mộ Thiên lao về phía trước như một mũi tên, năm ngón tay tạo thành nắm đấm, tỏa ra linh lực màu xám trắng, hướng vào đầu đệ tử kia. Lúc này, sức mạnh của Thần Tàng tầng thứ tư đã bộc lộ hoàn toàn, trải qua hơn một tháng tu luyện, thực lực của hắn ta đã có tiến bộ rất lớn. Tuy nhiên, trong mắt người đệ tử trẻ tuổi cao gầy kia lại hiện lên một tia khinh thường. Hắn ta khẽ di chuyển cơ thể, với tốc độ nhanh như chớp, hắn ta đã dễ dàng tránh được đòn tấn công của đối thủ. Sau đó, hắn ta tung ra một cú đấm mạnh mẽ, mang theo một luồng gió lạnh thấu xương. Bùm. Một âm thanh trầm thấp vang lên, cơ thể Liễu Mộ Thiên bay về sau, đập mạnh xuống đất, phun ra một ngụm máu, sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt. “Chỉ là một Thần Tàng tầng thứ tư mà cũng dám kiêu ngạo trước mặt ta. Hãy nhớ cho kĩ, ta nói ngươi là chó là đã coi trọng ngươi rồi. Đúng là thứ rác rưởi!” Khuôn mặt của thanh niên cao gầy hiện lên vẻ hung dữ khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Lúc này, tất cả đều chìm trong im lặng. Rất nhiều đệ tử của Linh Tiêu Tông đều há hốc miệng, ánh mắt vô cùng kinh ngạc, Liễu Mộ Thiên đường đường là một trong ba đệ tử top đầu của Thiên Điện, vậy mà đối phương chỉ cần dùng vẻn vẹn một chiêu đã đánh bại hắn ta ngay tại trận. Chàng thanh niên này trông có vẻ bình thường nhưng lại cất giấu một sức mạnh phi thường. Ánh mắt của nhiều môn phái nhỏ đi theo ở gần đó cũng sáng rực lên, đặc biệt là sau khi nhìn thấy các đệ tử của Linh Tiêu Tông bị đánh bại chỉ với một chiêu, bọn họ đều nhìn Thất Huyền Tông với một ánh mắt hoàn toàn khác. Đây mới chỉ một bàn dạo đầu nho nhỏ thôi, vậy mà Linh Tiêu Tông đã sắp không đấu lại nổi đệ tử của Thất Huyền Tông rồi, vậy thì sau này còn đấu đá gì nữa chứ? "Mẹ kiếp!" Liễu Mộ Thiên bò dậy, lau vệt máu ở khoé miệng, vẻ mặt cũng lộ rõ vẻ dữ tợn, rồi lao cả người về phía trước. Quân tử thà chết chứ quyết không chịu nhục. Hắn ta có thể để các đệ tử trong cùng môn phái bắt nạt, nhưng quyết không chịu bị đệ tử của môn phái khác sỉ nhục như vậy! Nhưng lúc này, một bàn tay to, rắn rỏi bất ngờ đặt lên vai hắn ta. "Trần Mộc?" Liễu Mộ Thiên quay đầu nhìn về phía Trần Mộc với ánh mắt ngạc nhiên, hắn ta không ngờ là vào lúc này Trần Mộc lại đứng ra giúp đỡ hắn ta. Trong đám đông, Tần Như Nguyệt vừa thấy Trần Mộc xuất hiện, gương mặt tươi cười ngay lập tức trở nên lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt tràn ngập hận thù. Quả nhiên, hắn đang ở trong Linh Tiêu Tông! Trần Mộc không bận tâm tới ánh mắt của Tần Như Nguyệt, hắn tiến lên đứng trước mặt Liễu Mộ Thiên, nhìn chằm chằm vào thanh niên cao gầy kia, nheo mắt cười nói:" Ở đây là Linh Tiêu Tông, các người làm vậy có hơi phô trương phách lối rồi đấy!" "Ái chà, đánh không nổi còn định đổi người à!", thanh niên cao gầy kia nhếch mép cười, ánh mắt vẫn giữ thái độ khinh miệt, nói: "Phô trương phách lối thì đã sao? Ta nói các ngươi là một đám chó canh cửa, có sai ở chỗ nào à? Nếu không phục thì đứng ra, ta đánh tới khi nào các ngươi phục thì thôi!" Nghe vậy, trưởng lão Cảnh Thương khẽ chau mày, ánh mắt thoáng hiện vài nét lạnh lùng, tức giận nói: "Lão vẫn còn ở đây đấy!" Hứa Hướng Thạc bước ra với dáng vẻ vui vẻ, chắp tay cười nói: "Cảnh trưởng lão đừng giận, mấy sư đệ này bình thường rất nghịch ngợm, thích đi khắp nơi tìm người lấy cớ xô xát, vậy nên vừa tới Linh Tiêu Tông, thấy thực lực của các sư huynh sư đệ ở đây giỏi như vậy, nóng lòng muốn xin được chỉ dạy thêm ấy mà!"

Trưởng lão Thất Huyền Tông cũng đứng ra giảng hòa, chắp tay cung kính nói: "Cảnh trưởng lão, lớp thanh niên trẻ thế hệ sau này tính tình kiêu ngạo, luôn thích so tài võ thuật với người khác, đây cũng là chuyện thường tình, huống hồ đây là cuộc thi tranh tài võ thuật giữa ba môn phái của chúng ta, chẳng phải cũng là nhằm mục đích kết bạn thông qua võ thuật sao? Mong là Cảnh trưởng lão đừng quá bận tâm!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio