"Dư sư huynh!" Bên phía Địa Điện, rất nhiều đệ tử gào lên bi thảm. Trang Lượng lại huênh hoang cười với đệ tử Địa Điện: "Xin lỗi nhé, lỡ chân!" Ba giây! Từ khi cuộc chiến bắt đầu đến lúc kết thúc, chỉ mất có ba giây đồng hồ, một cường giả cảnh giới Thần Tàng tầng thứ nhất của Linh Tiêu Tông đã bị người ta giết, chết không toàn thây! Cảnh này khiến rất nhiều người ngồi đó bàn tán. "Đám kia đúng là lũ súc sinh, rõ ràng đã kêu đầu hàng rồi, tại sao vẫn hạ tử thủ!" Bên phía Địa Điện, một nữ đệ tử cắn môi ấm ức nói. Vô số đệ tử Linh Tiêu Tông trợn mắt tức giận, vẻ mặt vô cùng khó coi. Lỡ chân gì chứ, lời nói dối này nực cười biết bao. Người bình thường nói lỡ chân còn có sức thuyết phục! Nhưng một cường giả cảnh giới Thần Tàng đã sớm khống chế được sức mạnh toàn thân mình đến mức lô hỏa thuần thanh, làm gì có chuyện lỡ! Điều này chứng tỏ dù có vi phạm quy tắc cũng muốn giết người! "Người này không hề để quy tắc vào mắt!" Trình Vũ Hiên cắn răng, tức giận nói. Về phần Trần Mộc, tựa hồ hắn đã sớm dự liệu được những chuyện này, vẻ mặt cũng không có chút dao động nào. Hắn biết, lần này Thất Huyền Tông đến với ý đồ giết người, sao có thể nương tay cho được. "Vạn tông chủ đừng giận nhé, tên đệ tử này của ta xuống tay chẳng biết nặng nhẹ gì. Bao giờ về, ta sẽ dạy dỗ lại!" Trưởng lão Lục Bàn của Thất Huyền Tông chắp tay cười nhẹ với Vạn Trọng Sơn. Sắc mặt Vạn Trọng Sơn xanh mét, hai tay siết chặt. Đệ tử nội môn tranh đấu với nhau có thương vong là việc không thể tránh. Nhưng bây giờ trước mặt bao người, tất cả đều là nhân vật lớn có danh tiếng, tên kia vẫn ra tay độc ác như thế, hiển nhiên muốn dẫm thể diện Linh Tiêu Tông xuống chân. Dù vậy, ông ta cũng không được tức giận, vì khi võ giả quyết đấu với nhau, có người chết là chuyện bình thường. "Lục trưởng lão quá lời rồi, này chỉ có thể chứng minh Thất Huyền Tông đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết bồi dưỡng đệ tử, mới dạy ra được đệ tử có thực lực như thế!" Vạn Trọng Sơn chắp tay nói. "Ha ha!" Lục Bàn cười lạnh. Thấy Vạn Trọng Sơn cắn răng nuốt cơn tức vào bụng, trong lòng ông ta vui sướng biết bao! Nhưng giờ mới chỉ là bắt đầu mà thôi. Tiếp theo vẫn còn bất ngờ lớn đang chờ ở phía sau! "Cuộc tỷ thí tiếp theo, Trần Mộc của Linh Tiêu Tông đầu với Vương Mãng của Thất Huyền Tông!" Chấp sự trưởng lão tiếp tục tuyên bố. "Đến phiên mình nhanh vậy ư?" Trần Mộc kinh ngạc, nhưng khi nhìn qua chưởng lão chấp sự thì hắn đã hiểu. Hiển nhiên, đến chính trưởng lão chấp sự cũng tức giận, muốn Trần Mộc lên cứu vớt thể diện! Dưới ánh nhìn chăm chú của rất nhiều người, Trần Mộc nhảy lên lôi đài, đôi mắt sâu nhìn về phía Thất Huyền Tông không một tia gợn sóng. "Thằng khốn này cuối cùng cũng lên sân rồi!" Bên phía Thất Huyền Tông, khá đông đệ tử nắm chặt tay, vẻ mặt đằng đằng sát khí. Hiện tại, có rất nhiều đệ tử Thất Huyền Tông hận Trần Mộc đến nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể băm hắn ra. Trong đám đông, một thanh niên da hơi ngăm bước ra, hắn ta nhìn Trần Mộc, sau đó nhảy xuống, bước lên trên lôi đài. Vào lúc này, bầu không khí toàn trường đã bị đẩy lên cao trào. Đông đảo đệ tử Linh Tiêu Tông kích động đến đỏ mặt. Không biết tại sao, một tên nhóc bị tất cả mọi người khinh thường lúc mới nhập tông dần dần sau nửa năm tranh đấu kịch liệt, đã trở thành trụ cột của tất cả đệ tử Linh Tiêu Tông. Khi nhìn thấy hắn bước lên đài, tâm trạng bọn họ phấn khích hơn hẳn. "Vạn tông chủ, đây là người đạt hàng nhất của quý tông trong lần Thi Điện vừa rồi ư?" Trên đài cao, Chu Tiến Chung của Ngụy Quốc tò mò đánh giá Trần Mộc, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc. Sau khi thử cảm ứng, ông ta nhận thấy rõ thực lực của Trần Mộc chỉ mới đến tầng thứ chín cảnh giới Thông Thiên, thậm chí còn chưa bước chân vào cảnh giới Thần Tàng. Thực lực như vậy chỉ sợ còn kém hơn cả Dư Thịnh ban nãy, không ngờ lại đứng số một trong cuộc Thi Điện. Vạn Trọng Sơn cười nhạt: "Chu huynh, đây đúng là đệ tử đứng thứ nhất trong kì Thi Điện Linh Tiêu Tông chúng ta!" "Ồ? Ta cũng muốn xem thử vị đệ tử này mạnh mẽ đến mức nào đó!" Khóe môi Chu Tiến Chung nhếch lên đầy hứng thú, hai mắt tập trung xuống bên dưới. Hàn Giang Tuyết nhìn chằm chằm về phía Thất Huyền Tông với ánh mắt lạnh thấu xương, sau đó lạnh lùng nói với Trần Mộc: "Trần Mộc, làm thịt hắn ta đi!" Bên trên lôi đài, tên đệ tử Thất Huyền Tông tên Vương Mãng kia đang đánh giá Trần Mộc, cười lạnh nói: "Tiểu tử, ta biết thực lực của ngươi rất mạnh, đến cả cường giả Thần Tàng tầng thứ năm cũng không phải là đối thủ. Vì thế nên ta sẽ dốc hết sức đối phó với ngươi!" Rầm. Toàn thân Vương Mãng chấn động, linh lực mênh mông như biển phóng vút lên, khiến mây trời đổi sắc, ánh sáng xanh chói lòa bao phủ cả trời, lao xuống mặt đất. Một cảm giác áp bức cực kỳ mạnh mẽ quét dọc theo khoảng không xung quanh, khiến bên dưới lôi đài phát ra tiếng nứt. Loại dao động linh lực này đã đạt đến đỉnh tầng thứ năm cảnh giới Thần Tàng, còn mạnh hơn tên đệ tử Thất Huyền Tông bị Trần Mộc giết khi trước vài phần. Ngoài sân, vô số đệ tử Linh Tiêu Tông thay đổi sắc mặt. Với thực lực như vậy, đặt trong Linh Tiêu Tông bọn họ đã là thiên tài tuyệt đỉnh! Đối mặt với luồng uy áp linh lực vọt tới như thủy triều kia, sắc mặt Trần Mộc vẫn bình tĩnh, khóe miệng cười khẽ. Sức mạnh này có thể rất mạnh với người khác, nhưng đối với Trần Mộc thì vẫn yếu lắm, tiện tay là bóp chết được! "Chết đi cho ta!" Vương Mãng quát lên một tiếng, thân hình vừa động, khí thế rung trời như mãnh hổ xuống núi, lao về phía Trần Mộc. Hắn ta siết chặt lòng bàn tay, một thanh trường thương màu xanh dài chừng tám thước xuất hiện trong tay hắn, linh lực cuồn cuộn như hồng thủy rót hết vào trong. Ngay tức khắc, một loại thương ý huyền bí khó lòng miêu tả nổi xuất hiện, cộng hưởng với không gian xung quanh, mang theo ánh sáng chói mắt lao về phía yết hầu Trần Mộc. Giờ phút này, hiển nhiên Vương Mãng không có ý định giữ lại thực lực nữa, đến thương ý cũng thi triển ra.