"Ồ? Ngươi muốn chơi thế nào?" Trên đài cao, Vạn Trọng Sơn cười híp mắt hỏi. Đệ tử, bây giờ ông ta càng nhìn càng thích. "Ta ta muốn một mình, đánh tất cả bọn hắn! Trần Mộc chỉ về phía đám đệ tử nội môn của Thất Huyền Tông, cười lạnh nói: “Không phải các ngươi đều rất muốn chơi chết ta sao? Tới đi, ta cho các ngươi cơ hội đấy, quần ẩu cũng được, đánh từ xa cũng được, tùy các ngươi! Ta chiến tất cả!" "Vãi, Trần Mộc, ngươi đừng làm loạn chứ!" Nghe hắn nói thế, Hàn Giang Tuyết không ngồi yên được nữa, lập tức đứng dậy ngăn cản. Nhưng Trần Mộc lại khoát tay áo, nói: "Muốn làm thì phải làm lớn một chút, không có đầu hàng, chỉ cần bước lên lôi đài này, một là sống, hai là chết. Nhớ kĩ, không có hai chữ “đầu hàng”, nếu không phải ta đánh chết các ngươi thì chính là bị các ngươi đánh chết!” Ô hay! Cái tên này bị điên rồi đúng không? Giờ phút này, cho dù là đệ tử Thiên Ảnh Tông cũng giật mình, trợn mắt há mồm nhìn về phía Trần Mộc, đây là lần đầu tiên họ biết Trần Mộc, cho nên không biết hắn là người thế nào. Nhưng bây giờ phát hiện, tên này không chỉ có thực lực mạnh, mà còn là một tên ngốc thích tìm đường chết! "Điên rồi!" "Mộc ca điên thật rồi!" Phía Thiên Ảnh Tông, Tôn béo dùng hai tay ôm đầu, sắc mặt hoảng sợ. Đám người Liễu Thanh Hân và Đàm Tùng cũng nhíu mày, gương mặt lộ vẻ ngưng trọng, biểu hiện trước đó của Trần Mộc đúng là đã khiến bọn họ chấn động. Nhưng một người đánh một đám đệ tử tinh anh nội môn thì đúng là quá điên cuồng! "Xong rồi, Mộc ca điên rồi!" Bên phía Linh Điện, cả đám đệ tử đều đờ đẫn, không biết nói thế nào. "Không, hắn không điên, hắn chỉ đang bảo vệ các ngươi thôi!" Lúc này Trình Vũ Hiên mở miệng nói. "Có ý gì?" Một đệ tử Linh Điện hỏi. Trình Vũ Hiên thở dài, trong đôi mắt đẹp lóe lên chút phức tạp, giải thích: "Nói thật, lần này Tam Tông tranh tài, chúng ta rất bất lợi, chỉ cần là người có chút ánh mắt đều có thể nhìn ra được thực lực đám đệ tử nội môn của Thất Huyền Tông mạnh hơn chúng ta rất nhiều!" "Nếu theo quy tắc cũ, Trần Mộc đúng là có thể giết rất nhiều người của Thất Huyền Tông, nhưng sau đại chiến, mức độ thương vong của Linh Tiêu Tông chúng ta chắc chắn còn khốc liệt hơn bọn họ!” "Cho nên, lúc này Trần Mộc mới định một mình chống lại tất cả, một mình đấu tất cả đệ tử nội môn của Thất Huyền Tông! Không phải là hắn xúc động nhất thời, mà là hắn thấy rõ tình thế, đang bảo vệ các ngươi!” Trên đài cao, Hàn Giang Tuyết nghiến chặt răng, lúc đầu nàng còn có chút kích động, nhưng sau khi tỉnh táo lại cũng hiểu được ý đồ của Trần Mộc. Có điều, cách làm của Trần Mộc đúng là có chút khinh người, Tam Tông tranh tài đến giờ đã diễn ra ít nhất trăm lần, nhưng chưa bao giờ có ai giống như Trần Mộc, một người đơn đấu một tông cả! Ở phía Thất Huyền Tông, rất nhiều đệ tử siết chặt nắm đấm tay, vẻ mặt tối sầm lại, ánh mắt đầy bất mãn nhìn chằm chằm Trần Mộc, chàng thanh niên này rõ ràng là chẳng coi ai ra gì, coi trời bằng vung mà! Thất Huyền Tông phát triển tới giờ, cũng đã có vô số các đệ tử nội môn ưu tú, đều là kẻ mạnh top đầu trong bảy nước lớn, dẫu vậy, cho đến hiện tại, kể cả là thế hệ trước cũng chưa có ai dám ăn nói ngạo mạn, dám một mình khiêu khích cả một môn phái như vậy! Hứa Hướng Thạc đứng dậy, lạnh lùng nói: "Trần Mộc, ta biết ý đồ của ngươi, điều khiến ta khâm phục là ngươi quả thực rất dũng cảm, ta đã đánh giá thấp ngươi quá rồi, ngươi..." "Ngươi có thể đừng nhiều lời như vậy được không? Một câu duy nhất, các ngươi có dám ứng chiến không?" Hứa Hướng Thạc còn chưa nói hết lời thì Trần Mộc đã sải bước tới với khí thế ngút trời, khiến đất trời bỗng chốc biến sắc. Hứa Hướng Thạc nghiến răng nghiến lợi, hắn ta thừa biết thuật kích tướng này của Trần Mộc. Nhưng Trần Mộc đã nói đến nước này rồi, nếu như bọn họ vẫn rụt rè không dám ứng chiến, thì cho dù bọn họ có giành đại thắng trong cuộc thi lần này, thì cũng vẫn là trò cười cho thiên hạ mà thôi! "Trần Mộc, ngươi thật sự khiến ta ngạc nhiên đấy!", Tần Như Nguyệt lộ rõ vẻ lạnh lùng, nói rồi, nàng ta sải bước tiến lên một bước, nói: "Trần Mộc, bọn ta biết ý đồ của ngươi, ngươi dám đánh thì bọn ta sẽ đánh cùng ngươi!" "Đúng như những gì ngươi muốn, tất cả bọn ta sẽ chấp một mình ngươi!" "Không đầu hàng, kẻ thắng sống, kẻ bại chết!
…