Đông đảo đệ tử của Linh Tiêu Tông đều nắm chặt nắm đấm, sắc mặt trở nên kích động. Cho dù là đệ tử Thiên Điện bình thường có chút thù hận với Trần Mộc thì giờ phút này cũng không nhịn được kích động, mặt đỏ bừng. Cảnh tượng này đúng là khiến họ nở mày nở mặt một phen. "Vương Mãng sư đệ!" Bên phía Thất Huyền Tông, sắc mặt của đám đệ tử âm trầm đến mức vắt được ra nước, bọn họ trợn to mắt, nhìn chằm chằm thi thể không đầu trên đài. "Linh Tiêu Tông không làm theo quy tắc, rõ ràng đã nói đầu hàng rồi, tại sao còn đẩy người ta vào chỗ chết?” "Quá hèn hạ, vô sỉ!" Những âm thanh phẫn nộ gào thét vang lên trong quảng trường. Trên lôi đài, Trần Mộc quay đầu, ánh mắt đầy vẻ châm chọc nhìn họ, cười lạnh: “Không thu tay lại kịp!" Vẫn là câu nói đó! "Được lắm!" Hàn Giang Tuyết không nhịn được hô lên, bây giờ nàng thật sự vô cùng kích động, tiểu tử này đúng là một tên dở hơi! Vừa rồi rõ ràng Trần Mộc có thể giết chết Vương Mãng trước khi hắn nói đầu hàng, nhưng hắn lại cố tình đợi đến lúc Vương Mãng kêu đầu hàng mớp bóp chết người ta. Mà cái này, không phải là cách làm vô sỉ giống Thất Huyền Tông vừa nãy sao? "Các ngươi thật quá đáng, bắt nạt Thất Huyền Tông ta không có ai đúng không?" Rất nhiều đệ tử Thất Huyền Tông vẫn chưa bỏ qua, đỏ mặt gào lên. Sắc mặt của Lục Bàn trưởng lão càng khó coi hơn, ông ta tức giận nhìn chằm chằm Trần Mộc, sau đó nhìn về phía Vạn Trọng Sơn, nói: "Vạn Tông Chủ, đây chính là diễn xuất của quý tông đúng không?” Vạn Trọng Sơn cười nhạt một tiếng, khua tay nói: "Lục Bàn trưởng lão bớt giận, luận bàn mà, có chút thương vong là chuyện rất bình thường, vừa rồi Trần Mộc cũng không cố ý, chỉ là hắn không thu tay lại kịp thôi!” Vạn Trọng Sơn không giải thích còn tốt, vừa giải thích xong, Lục Bàn liền muốn thổ huyết. Đại đao dùng toàn lực chém xuống thì còn nói được câu không thu tay kịp, nhưng người ta đã hô liên tục ba câu đầu hàng rồi, chẳng lẽ còn không thu tay được sao? Trên đài cao, rất nhiều người đứng đầu các thế lực lớn đều im lặng không nói gì, chỉ âm thầm cười trộm, Thất Huyền Tông này đúng là đê tiện, vòng tỷ thí trước vừa giở trò vô sỉ xong, sang vòng tỷ thí sau đã bị người ta dùng cách tương tự, lại còn ác hơn, vô sỉ hơn đáp lễ. Giữa sân, sắc mặt Hồ Uyên cũng khó coi vô cùng, con ngươi của hắn giống như một con rắn độc nhìn chằm chằm vào Trần Mộc, trong lòng xuất hiện sóng to gió lớn. Không đến Linh Tiêu Tông còn tốt, nhưng mà sau khi đến Linh Tiêu Tông, chứng kiến thực lực của Trần Mộc, thế giới quan của hắn gần như bị phá vỡ. Người thường có lẽ không biết, nhưng Hồ Uyên cực kì hiểu, nửa năm trước ở hoàng thành Ninh Quốc, tiểu tử này phải rất vất vả mới giết một cường giả cảnh giới Thông Thiên. Nhưng mà mới qua gần nửa năm! Hắn chỉ dùng một tay đã có thể dễ dàng bóp chết một cường giả cảnh giới Thần Tàng tầng thứ năm! Tốc độ phát triển thế này quá nhanh, nhanh đến mức khiến hắn sợ hãi. Trong quảng trường, người có suy nghĩ giống hắn còn có Tần Như Nguyệt. Sau khi nhìn thấy chiến lực tàn nhẫn vô địch của Trần Mộc, nàng ta cũng rất khiếp sợ, cảnh giới Thần Tàng tầng thứ năm ở Thất Huyền Tông bọn họ cũng là thiên tài đứng đầu, nhưng với Trần Mộc, cũng chỉ cần một chiêu. Đây là thực lực đáng sợ đến mức nào chứ, mấu chốt là nàng ta biết người này là một kiếm tu, nhưng đến giờ hắn còn chưa dùng đến kiếm! "Vòng tỷ thí tiếp theo..." Trưởng lão chấp sự hắng giọng một cái, chuẩn bị nêu tên người tỷ thí vòng tiếp theo. Nhưng lúc này, Trần Mộc lại mở miệng nói: "Chờ một chút, trưởng lão, chư vị tiền bối, Tông Chủ!" Trần Mộc ôm quyền về phía đám người trên đài cao. "Chúng ta đổi cách chơi khác đi, cứ thay phiên nhau lên khiếu chiến so tài thế này chẳng có gì thú vị cả!