Những ngọn núi gần đó đều bị chấn ra vết rạn, vách núi không ngừng sụp đổ. Linh lực quanh thân Tần Như Nguyệt dần dần tăng vọt, ỷ vào ưu thế về cảnh giới, nàng ta nhanh chóng áp chế Thái Cổ Ma Kiếm của Trần Mộc. Tiếp theo, tay trái nàng ta huơ một cái vào trong hư không, một thanh kiếm đỏ sắc bén lạnh lẽo đã rơi vào trong tay, linh lực truyền ra, tiếng kiếm ngân vang lên. Kiếm ý phóng thích, trên đỉnh đầu Tần Như Nguyệt nhanh chóng hiện ra dị tượng. Dị tượng kia có hình thanh kiếm cổ tang thương có khắc vô số hoa văn, kiếm cổ xuất hiện, tất cả kiếm trong quảng trường đều đồng loạt phát ra tiếng như là đang thần phục. Vạn kiếm cùng vang, đây chính là linh căn kiếm hồn. Dù Tần Như Nguyệt có được linh căn kiếm hồn nhưng dù sao vẫn còn quá trẻ, phải là cường giả kiểm soát lâu năm như Từ Thương Uyên thì mới có thể phát huy linh căn kiếm hồn tới mức cực hạn và tinh tế! “Đánh ra một kiếm, thiên hổ vỡ tan!” Tần Như Nguyệt cầm kiếm trong tay, chém về phía hư không. Bùm! Lúc này, trong hư không, một thứ như vực sâu xuất hiện. Kiếm quang cuồng bạo chém rớt, bên trên kiếm quang này có ẩn hiện khí thế của vua rừng rậm – hổ vương. Hai bên cách nhau quá gần như chỉ cách nhau khoảng trăm thước. Một kiếm này tới trước mặt Trần Mộc chỉ trong giây lát. “Trần Mộc!”, thấy vậy, mấy người Hàn Giang Tuyết và Trình Vũ Hiên đều lo lắng, tim đập mạnh, không khỏi hét lên. Bùm! Cuối cùng một tiếng nổ vang vọng, kiếm quang mang theo ánh sáng Thiên Ma cuồn cuộn đánh mạnh vào trên người Trần Mộc. Trong khoảnh khắc, mọi người nhìn thấy thân hình Trần Mộc như bị đánh một cú cực mạnh, người bay ra ngoài, nện mạnh lên một trụ đá của quảng trường, lực mạnh đáng sợ tới mức làm cho trụ đá gãy đổ, đá rơi xuống, hiện trường khủng khiếp. “Ta xxx ngươi!”, Hàn Giang Tuyết hoàn toàn tức giận, ngươi vừa cử động định lao ra, đây là tỷ thí chó má gì chứ, đây là ỷ thế hiếp nhỏ. Tuy thân thể của Tần Như Nguyệt nhưng kẻ kiểm soát trận chiến là Từ Thương Uyên tới từ Thiên Ma Cung, nhìn bề ngoài thì Tam Tông Tranh Tài này vẫn tuân theo quy định. Nhưng lúc này, Lục Bàn đã có đề phòng trước nên người cũng cử động, chặn lại Hàn Giang Tuyết, cười híp mắt nói: “Hàn cô nương, đừng nóng vội, tỷ thí vẫn chưa xong!” “Nhìn kìa!”, lúc này, Trình Vũ Hiên như phát hiện điều gì đó, đột nhiên hét lên. Ánh mắt mọi người vô thức nhìn lên bầu trời. Trên trụ đá đã gãy đổ kia, thân hình Trần Mộc từ từ hiện ra, sau một tia kiếm quang tàn nhẫn vừa rồi, trên ngực hắn đã có thêm một vết chém cực sâu. Thịt lồi ra, máu tươi chảy ròng ròng, ngay cả Long Cốt mà hắn liều mạng luyện hoá ra chút tinh hoa cũng hơi tiêu tán, Trần Mộc sờ vết thương trước ngực, khoé miệng cong lên, hắn ngẩng đầu, đôi mắt thâm thút chứa đựng ý tứ sâu xa nhìn sang Tần Như Nguyệt. “Lợi hại! Xem thường lão già ngươi rồi!” Tay phải cầm thương, tay trái cầm kiếm, thương đạo và kiếm đạo đều xuất hiện. Đây là điều Trần Mộc không dự đoán được. Một thương của Từ Thương Uyên không phải là cấp độ mà một người phàm làm được, mà ông ta mượn dùng cơ thể Tần Như Nguyệt, kiếm hồn kia được phát huy tới cực hạn, tương đương đồng thời sử dụng thương đạo và kiếm đạo. “Dạy dỗ một tiểu bối như ngươi, với lão phu, chuyện này chỉ đơn giản như bóp chết con kiến!”. Tần Như Nguyệt nở nụ cười âm u. Sau một giây, trong con ngươi của nàng ta hiện lên sát khí đáng sợ, cũng không định nói nhảm nhiều với Trần Mộc, thân hình cử động, lao về phía Trần Mộc. Mà Trần Mộc cũng không lảm nhảm, giơ lên Thái Cổ Ma Kiếm, lập tức xông ra ngoài. Hai bóng dáng dùng tốc độ nhanh tới cực hạn, không ngừng qua lại, va chạm kịch liệt vào nhau. Keng! Keng! Kheng!