Từng âm thanh kim loại vang lên, kiếm quang như sấm sét đánh nát hư không, mang theo sức mạnh hung thần bàng bạc đánh úp. Mà thương đạo và kiếm đạo của Tần Như Nguyệt cũng không phải uổng phí, thương mang và kiếm quang dung hợp, vạch ra rất nhiều khe không gian dữ tợn cùng dị tượng, rõ ràng thương đạo và kiếm đạo đã đạt tới trình độ đại viên mãn. Tiếng kim loại va chạm, sóng khí cuồn cuộn. Dưới bầu trời xanh, không ai dám nhúng tay vào cuộc chiến điên cuồng của hai người. Cho dù là Hứa Hướng Thạc thì cũng chỉ có thể trợn mắt há mồm nhìn cảnh này với vẻ khó tin. Trong Thất Huyền Tông, hắn ta gần như đứng đầu, nhưng trận chiến này lại khiến hắn ta hoảng hốt, không dám xông lên. Mà cuộc giao chiến trên bầu trời đã đạt tới trình độ gay cấn. Linh lực cuồng bạo như thuỷ triều tàn phá bầu trời, lại đánh gãy một trụ đá. Theo thời gian trôi đi, gương mặt dữ tợn của Tần Như Nguyệt dần trở nên tái nhợt và đầy thù hận, trong đôi mắt đẹp là sự oán độc. Dù thế nào nàng ta cũng không tin được Trần Mộc có thể dùng thực lực Thông Thiên tầng thứ chín, chưa tới cả Thần Tàng lại có thể đánh với mình mười mấy hiệp. Người này rốt cuộc là quái vật gì vậy? Mà Từ Thương Uyên đang mượn xác Tần Như Nguyệt cũng vô cùng khiếp sợ, tên nhóc này là chủng tộc ngoại lai gì vậy? Một người cấp bậc lão tổ như ông ta đã có vô số kinh nghiệm thực chiến, vậy mà khi giao chiến với Trần Mộc, vốn dĩ có ưu thế ỷ lớn hiếp nhỏ, huống chi còn có thể linh lực Thiên Ma bổ trợ giúp tăng lên cảnh giới Thần Tàng đỉnh, xấp xỉ Vạn Pháp, vậy mà còn chưa thể giết được tên này. “Chết cho ta!” Tần Như Nguyệt đột nhiên nổi điên, linh lực không ngừng phóng ra, một thương nhắm chuẩn ngực của Trần Mộc, đâm mạnh tới. “Thiên Ma Thương Quyết, Huyết Ma Uyên!” Một tiếng quát vang lên, bàng bạc linh lực mang theo thương mang biến ảo ra một con dã thú khổng lồ màu đỏ máu, tiếng gầm chấn động ập về phía Trần Mộc. Mà ở đối diện, Trần Mộc cũng như tia chớp, lướt nhanh đi, ánh mắt liếc thấy con thú kia, chẳng những không lùi mà tốc độ xông tới còn nhanh hơn. Phụt! Thương mang đâm mạnh vào bả vai Trần Mộc, đầu thương sắc bén xuyên thủng xương cốt, ngay cả Long Cốt cứng rắn cũng bị thủng lỗ, máu tươi bắn ra. Mấy người Hàn Giang Tuyết run rẩy. Khoé môi Tần Như Nguyệt lại cong lên nụ cười tàn nhẫn, không đợi nàng ta kịp phản ứng, Trần Mộc đã ngẩng đầu, dùng Thái Cổ Ma Kiếm, với tốc độ như điện giật, đâm xuyên ngực nàng ta. Sức mạnh hung thần chấn động, trên cơ thể Tần Như Nguyệt có thêm một vết thương lớn, máu tươi ròng tòng. “Tạp chủng!”, Tần Như Nguyệt thấy thế, người cũng lùi nhanh ra sau. Hiện tại nhìn lại, cả hai đều đã bị thương thê thảm. Trận chiến này, có thể nói là hai bên đều tổn thất! “Bản lĩnh khác không có, chỉ có cái mạng là sống dai thôi!”, Trần Mộc dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn nàng ta. Nếu là người thường thì chắc đã chết từ sớm rồi nhưng Tần Như Nguyệt có Từ Thương Uyên che chở nên mãi mà không bại trận. “Tiền bối, mau thi triển toàn bộ thực lực!”, giọng của Tần Như Nguyệt vang lên. Sắc mặt Từ Thương Uyên âm u. Dường như ông ta đang rối rắm gì đó! “Giết hắn, giết hắn cho ta! Dù trả giá đắt cỡ nào ta cũng chấp nhận!”, Tần Như Nguyệt gầm lên. “Xem ra trận chiến sống chết này cũng nên kết thúc rồi!” Trần Mộc cười mỉa, không cho Từ Thương Uyên có cơ hội dùng thủ đoạn gì khác mà năm ngón tay túm một cái trong hư không. Ầm ầm! Trong kiếm vực, từng tiếng nổ mạnh vang lên, chỉ thấy quanh thân Tần Như Nguyệt có lửa bùng lên không ngớt.