“Trốn! Chạy trước rồi nói sao!” Trên đỉnh đầu Tần Như Nguyệt, bóng dáng Từ Thương Uyên như ẩn như hiện trong hư không, lơ lửng giữa không trung. Ông ta nào ngờ được sau khi dùng bí pháp, chẳng những không giết được Trần Mộc mà còn bị đánh thê thảm thế này, hiện tại không chỉ sức mạnh phân thân này mà ngay cả bản thể của ông ta cũng bị cắn trả nghiêm trọng. Nhưng trước mắt, việc quan trọng nhất là vẫn phải trốn đã nói sau! Lúc này, Từ Thương Uyên đã truyền hết linh lực của phân thân vào cơ thể mềm mại của Tần Như Nguyệt. Mà Tần Như Nguyệt cắn môi, không dám dừng lại, dù người đã kiệt sức nhưng vẫn cố gắng xông về hướng khác. “Muốn chạy sao? Đã muộn rồi!”, Trần Mộc cười lạnh. Chỉ thấy Trần Mộc chuyển động, cầm theo Thái Cổ Ma Kiếm, mang theo sức mạnh đáng sợ đánh tới. Kiếm quang như ánh sao đâm xuyên hư không, chém thẳng về phía Tần Như Nguyệt. “Dừng tay!”, trên đài cao, Lục Bàn ngồi không yên, lập tức xông ra ngoài, linh lực như sóng biển ập xuống, ông ta định đánh lên trời. “Hừ, lão già, ngươi muốn nhúng tay vào à, phải qua được ta đã!” Hàn Giang Tuyết ở cạnh luôn đề phòng Lục Bàn tức khắc lạnh mặt tiến lên, châm giẫm mạnh xông ra ngoài, chặn trước mặt Lục Bàn. Thực lực Vạn Pháp bùng nổ, uy áp linh lực như sóng tràn khắp trời đất. “Cút cho ta!”, mặt Lục Bàn đỏ lên, tức giận không kiềm được. Lúc này, ông ta đánh một chưởng mang theo linh lực hùng hậu ra ngoài. Bầu trời chấn động, thực lực Vạn Pháp thể hiện ra toàn bộ, chấn cho không gian đều vặn vẹo. “Hừ!”, Hàn Giang Tuyết hừ lạnh một tiếng, tay ngọc vừa nhấc, một chưởng mang theo sự sắc bén va chạm lên. Bùm! Tiếng nổ vang của linh lực va chạm xuất hiện, tiếp theo là nổ tung. Lục Bàn lùi nhanh sau một chưởng của Hàn Giang Tuyết, cách xa cả trăm trượng, máu tươi phun ra, sắc mặt hiện lên vẻ khó tin. Chỉ một chưởng mà có thể đánh ông ta hộc máu? Sao người phụ nữ thối này lại mạnh như vậy? “Cảnh giới Vạn Pháp đỉnh? Điều này sao có thể xảy ra?”, Lục Bàn ngẩng đầu, ánh mắt khó tin nhìn Hàn Giang Tuyết. Giờ phút này, dù là Tần Thạch Long, Hồ Uyên hay mấy cường giả đứng đầu Nam Châu như Chu Tiến Chung thì đều ngơ ngác. Thực lực Vạn Pháp đỉnh phong thế này, nhìn khắp Nam Châu thì đã có thể đứng đầu một tông rồi. Mà trước mắt, Hàn Giang Tuyết còn trẻ như vậy mà đã đạt tới cấp độ đáng sợ này. “Thực lực Hàn Giang Tuyết khôi phục rồi sao?”, nhìn thấy cảnh này, tim Tần Thạch Long đập mạnh, sau khi linh căn bị tổn hại, thực lực đã rớt xuống nghìn trượng, nhưng hắn ta không ngờ được là thực lực của Hàn Giang Tuyết lại có thể khôi phục, còn tăng lên rất nhiều. “Hàn Giang Tuyết, ngươi...”, dù là Vạn Trọng Sơn thì cũng rất khiếp sợ. Cảnh giới Vạn Pháp đã là khái niệm khác rồi. Đạt tới cảnh giới Vạn Pháp rồi thì mỗi lần tăng lên một cấp nhỏ đều rất khó khăn. Dù là Vạn Trọng Sơn, thực lực hiện tại cũng chỉ là Vạn Pháp đỉnh mà thôi, nói cách khác, Hàn Giang Tuyết đã có thể ngồi ngang hàng với ông ta rồi. Hàn Giang Tuyết không để ý tới ánh mắt khiếp sợ của những người khác, mắt đẹp nhìn chằm chằm Lục Bàn, hung hăng nói: “Lão già, ngoan ngoãn cho ta đi, nếu không nghe lời, bà đây sẽ đập chết ngươi!” Mà trong trận chiến bên kia, trên trời, Thái Cổ Ma Kiếm của Trần Mộc đã tới gần đỉnh đầu Tần Như Nguyệt, kiếm phong của Trần Mộc chỉ còn cách ót của Tần Như Nguyệt hai thốn. Cảm nhận sát khí đã tới sau lưng, sắc mặt Tần Như Nguyệt trở nên khó coi, mạng của nàng ta sắp mất ở đây sao? Nàng ta không cam tâm, rất không cam tâm! “Như Nguyệt!”, vào thời khắc này chỉ nghe thấy được một tiếng hét rồi một bóng người lao nhanh như chớp tới chắn trước mặt Tần Như Nguyệt. Kiếm của Trần Mộc đâm xuyên trái tim người này. Máu tươi nhỏ xuống.
Đồng tử mọi người đều vô thức trợn to.