Hào quang tan đi, một bóng thanh niên thê thảm xuất hiện trước người Tần Như Nguyệt. “Hứa sư huynh!”, phần đông đệ tử Thất Huyền Tông đều run rẩy, đồng tử co rút, phát ra từng tiếng gọi bi ai. “Như Nguyệt, chạy mau!”, Hứa Hướng Thạc vươn tay túm chặt Thái Cổ Ma Kiếm, dù sát khí của nó đã ăn mòn máu của hắn ta thì hắn ta vẫn không để ý. Ánh mắt Tần Như Nguyệt lạnh lùng nhìn thoáng qua Hứa Hướng Thạc, trong lòng tàn nhẫn, tay ngọc giơ lên, chưởng bay cơ thể Hứa Hướng Thạc về phía Trần Mộc. Thấy vậy, một tay Trần Mộc vươn tới, bóp lấy cổ họng Hứa Hướng Thạc. Mà trước mắt, Tần Như Nguyệt đã dùng linh lực thoát đi xa. Thấy vậy, Trần Mộc lắc đầu, hắn nhìn Hứa Hướng Thạc chỉ còn hơi tàn trước mặt: “Ngươi si tình như vậy, nhưng đáng tiếc ngươi lại trao tình cảm cho một con ả máu lạnh đáng khinh, không đáng!” Hứa Hướng Thạc xả thân chắn kiếm cho Tần Như Nguyệt, cuối cùng Tần Như Nguyệt lại coi Hứa Hướng Thạc như cái thuẫn người mà ném ra để tranh thủ thêm vài giây chạy trốn. Ả đàn bà này đúng là máu lạnh tới mức khiến người ta nổi giận. Hứa Hướng Thạc cười: “Ta thích nàng nên không quan tâm tới cách làm của nàng!” “Đúng là đáng buồn!”, Trần Mộc lắc đầu, hắn kinh hãi vì sự máu lạnh của Tần Như Nguyệt, đồng thời cũng đáng tiếc vì sự si tình của Hứa Hướng Thạc. Tiếp theo, tay Trần Mộc dùng sức, bẻ gãy cổ hắn ta để hắn ta được chết một cách nhanh gọn. Thiên kiêu đứng đầu Thất Huyền Tông đã ngã xuống. Nếu đối thủ của hắn ta không phải Trần Mộc thì sau này có lẽ Thất Huyền Tông sẽ có thêm một vị cường giả. Nhưng đáng tiếc, trong giới võ đạo luôn tranh đấu lại không tồn tại hai chữ “nếu như”. “Hứa Hướng Thạc!”, đồng tử Lục Bàn phóng to, gầm lên giận dữ. Ánh mắt ông ta oán hận nhìn chằm chằm Trần Mộc, Hứa Hướng Thạc là thiên kiêu mạnh nhất của Thất Huyền Tông. Mà giờ phút này, Trần Mộc lại chẳng để bụng tới Lục Bàn đang bi thống ở đằng sau, hắn dùng tốc độ cực nhanh di chuyển, đuổi theo Tần Như Nguyệt. Chỉ là Trần Mộc không ngờ khi mình vừa đuổi theo không lâu thì một bóng người già nua lẳng lặng xuất hiện trước mặt hắn, chặn lại đường chạy của hắn. “Không ngờ ngươi cũng giúp nàng!”, Trần Mộc ngừng lại, kinh ngạc nhìn lão già trước mặt. “Chỉ cần là kẻ thù của ngươi thì ta đều giúp!”, Hồ Uyên cười lạnh. Trong cuộc tỷ thí này, ông ta đã chứng kiến sự đáng sợ của Trần Mộc, ông ta biết nếu để Trần Mộc sống thì sẽ trở thành hoạ lớn cho Ninh Quốc. Trần Mộc lắc đầu: “Ngươi không cản được ta đâu, hôm nay Tần Như Nguyệt phải chết!”. “Hừ! Ngươi có thể thử xem!”, Hồ Uyên cười lạnh. Tiếp theo, ông ta thi triển thực lực cảnh giới Vạn Pháp. Khác với Tần Như Nguyệt mượn dùng sức mạnh của người khác, Hồ Uyên phóng thích ra sóng linh lực ổn định hơn nhiều, không hề nóng nảy. “Ta không có thời gian đấu với ngươi!”, Trần Mộc nhếch môi, ánh mắt sắc bén, rống lên trời: “Vân Hương Nhi!” Nghe được lệnh, một bóng người xinh đẹp lẩn trong đám đông tại quảng trường lộ ra bóng dáng. Trong đôi mắt đẹp loé lên tia sáng lạnh, chân bước nhanh, linh lực bảy màu bộc phát, bao phủ cơ thể mỹ miều. “Líu lo!” Một giây sau, tiếng phượng hót vang vọng khắp đất trời. Trong ngọn lửa thiêu đốt, một con Thất Sắc Tường Vân Phượng biến thành tia sáng phóng lên trời, xông thẳng lên cao. Giữa lửa lớn đang cháy lên hừng hực, một con chim phượng bảy máu lao vút lên mây. Chỉ trong chớp mắt, bóng dáng Trần Mộc cũng hoàn toàn biến mất giữa bầu trời. Đợi đến khi Hồ Uyên phản ứng lại lần nữa, Trần Mộc đã được Thất Sắc Tường Vân Phượng chở đi, biến mất giữa trời. "Thất Sắc Tường Vân Phượng, sao trong Linh Tiêu Tông lại có Thất Sắc Tường Vân Phượng được chứ?"
Hồ Uyên lộ vẻ khó tin, đối mặt với một người ở thực lực đỉnh cao của cảnh giới Vạn Pháp, lại có sức mạnh huyết thống thêm vào, tốc độ của Vân Hương Nhi hoàn toàn vượt xa cả Hồ Uyên.