Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

chương 611 “từ phong và thương hào liên thủ ư?”

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dưới thế công hung mãnh, Thương Hào không thể chạm nổi vào một góc áo Trần Mộc. Cảnh này khiến người xem ồ lên chấn động. "Thằng phế vật, ngươi chỉ biết trốn thôi sao?" Thương Hào dữ tợn gầm nhẹ. Ngay sau đó, thế công của hắn ta càng thêm hung mãnh hơn, thú văn quấn quanh thân tỏa sáng lấp lánh. Dưới sự bộc phát của linh lực, thế công của nắm đấm thậm chí còn khiến không gian xung quanh Trần Mộc biến hình. Hai người một đuổi một chạy, nháy mắt đã tới sát viền lôi đài. "Hừ!" Thấy cơ hội đến, Thương Hào nhếch môi cười mỉa. Năm đầu ngón tay của hắn ta gấp lại, huyết khí ngập trời phóng ra, ngưng tụ giữa đầu quyền, tích tụ một đoàn năng lượng màu đỏ sậm. "Thương Hồn Chước Dương! Chết đi!" Thương Hào di chuyển thân mình, quyền ý mênh mông phóng ra, lao thẳng về phía đầu Trần Mộc. Chiêu thức của hắn ta tàn nhẫn đến tột cùng! Ngọn lửa cuồn cuộn đỏ như máu tứa ra, hình thành nên một vầng thái dương rực sáng! Thân hình Trần Mộc chợt ngừng lại, sau đó chuyển động, đấm một quyền về phía trước. Bùm. Dị tượng xuất hiện, phật quang tỏa sáng khắp nơi, phật quyền ẩn chứa ánh hào quang đại đạo thần bí bất diệt! Oành. Hai quyền va chạm vào nhau, trời đất như thể rung lên, tỏa ra ánh sáng muôn màu. Sau đó, mọi người trợn tròn mắt. Bọn họ thấy rõ một quyền tràn ngập phật quang kia của Trần Mộc ngăn lại được mặt trời của Thương Hào, tiêu diệt nó. Bùm. Tiếng nổ mạnh vang lên, sóng nhiệt cuồn cuộn quét ngang tứ phía. Ngay sau đó, quyền phong của Trần Mộc lao tới như chẻ tre, mang theo sức mạnh hủy thiên diệt địa, xuyên qua tất cả quyền ý, đánh vào ngực Thương Hào. Rầm. Cơ thể Thương Hào chịu đòn hiểm, lùi về sau từng bước, kéo ra vài trăm thước trên lôi đài rộng lớn. Hắn ta phun một bụm máu, vẻ mặt cực kì nghiêm túc. “Sao lại vậy? Đến cả Thương Hồn Bá Thể của Thương Hào sư huynh cũng không đánh lại được tên kia sao?” Tiếng bàn tán vang vọng khắp nơi. Không một ai có thể tin nổi. Thậm chí đến cả đám đệ tử thân truyền đứng dưới cũng khiếp sợ. Thương Hào lau miệng, nét mặt cực kỳ âm trầm: “Thằng khốn, ta coi thường ngươi rồi!” Dưới lôi đài, Từ Phong nhíu mày, cơ thể lao vọt lên trên. “Xoẹt!” Tiếng kiếm ra khỏi vỏ lảnh lót như ưng kêu, quẩn quanh trời đất. Ngay sau đó, kiếm khí trăm dặm lao ra, một thanh hắc kiếm to bằng cả người phóng lên trời, rơi xuống tay Từ Phong. Kiếm ý kinh thiên tạo thành gió lốc trong không gian, ép cho các đệ tử nội môn bên dưới khó thở! “Từ Phong và Thương Hào liên thủ ư?” Tất cả ồ lên. “Thật quá đáng!” Trình Vũ Hiên và Hạ Chỉ Lan đều có vẻ khó coi. Một tên Thương Hào đã đủ lấy mạnh hiếp yếu, thêm một Từ Phong thì trận này càng không công bằng. Từ Phong cầm hắc kiếm trong tay, hai mắt khép hờ, như thể tiến vào trạng thái thiền định. Mấy phút sau. Hắn ta mở to hai mắt, chém một kiếm vào hư không.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio