Trước bàn tròn, có người rút lui, có người tham gia đặt cược. Tính ra chỉ có một nửa số người trong đó là tham gia vào trò chơi này. "Vạn Tông Chủ, ngươi thì sao..." Bạch Đỉnh Thiên cười cười nhìn về phía Vạn Trọng Sơn, trong lời nói không khỏi có chút khiêu khích: "Năm đó Linh Tiêu Tông các ngươi sở hữu ba trăm tòa thành trì, khu vực rộng lớn, không ai có thể so sánh. Đến bây giờ chỉ còn lại một trăm hai mươi tòa thành trì, đã xuống dốc rồi, có phải vốn liếng năm xưa của Linh Tiêu Tông đều bị ngươi chơi thua hết rồi không?” "Nếu không dám thì cúp đuôi lui ra ngoài, bớt giả vờ đại gia trước mặt bổn tọa đi!” Hoàng đế Ninh Quốc và Hoàng đế Kim Quốc đều đưa mắt nhìn sang, trong ánh mắt không khỏi có mấy phần đùa giỡn. Có ai không biết, những năm gần đây, tiền đặt cược của Linh Tiêu Tông ở mộ kiếm Đại Hoang đều thua hết. Nhớ năm đó đám tiền bối của Linh Tiêu Tông suất sắc đến thế nào chứ, đánh một lần đã chiếm được cương vực vô cùng rộng lớn, thế mà bây giờ cương vực đã thu nhỏ lại gần như hai phần ba! Mà lần này, ba người trẻ tuổi ông ta mang đến, ngoài Phương Thanh Điệp còn có chút thực lực ra thì hai người còn lại không hề đáng để mắt. "Bạch Đỉnh Thiên, ngươi đừng có khiêu khích ta!" "Tiền đặt cược trò chơi này, các ngươi ai thích chơi thì chơi đi, lão tử không chơi với các ngươi, ta bỏ…” Chữ “quyền” cuối cùng còn chưa nói ra miệng, Trần Mộc phía sau đột nhiên khoác tay lên vai Vạn Trọng Sơn, híp mắt mở miệng nói: "Được, sáu mươi tòa thành trì, chơi với các ngươi!" "Một người hai mươi tòa thành trì đúng không?" "Chơi!" Trần Mộc liếm môi một cái, lộ ra vẻ tham lam! "Trần Mộc!" Vẻ mặt Vạn Lam biến sắc, sốt sắng gọi. Đây là chuyện lớn liên quan đến sáu mươi thành trì nên không thể làm bừa được, hơn nữa đây là chuyện lớn của môn phái, hành động này của Trần Mộc đã phạm phải quy tắc rồi. Phương Thanh Điệp nhướn mày, gương mặt lộ rõ vẻ ngạc nhiên, nhưng nàng ta không hề lên tiếng. "Người lớn chúng ta đang nói chuyện, sao đến lượt kẻ bề dưới như ngươi chen lời, cút đi!", trước bàn tròn, Bạch Đỉnh Thiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Trần Mộc, dữ dằn nói với ánh mắt đằm đằm sát khí. Rầm. Ngay lúc tiếng "cút đi" vừa dứt, cả người ông ta bộc phát một cơn cuồng phong vô cùng hung bạo, cuộn trào thẳng về phía Trần Mộc. "Bạch Đỉnh Thiên, ngươi có ý gì đây? Ta còn ngồi ở đây đấy!", Vạn Trọng Sơn lạnh lùng nói. Cơn cuồng phong thịnh nộ còn chưa ập tới chỗ Trần Mộc, Vạn Trọng Sơn đã tức giận đập bàn, luồng linh lực cuồng bạo cũng đồng thời bộc phát, ngay lập tức xông lên, trấn áp lại cơn cuồng phong của Bạch Đỉnh Thiên. "Vạn chủ môn phái, đệ tử này của ngươi không biết điều nên ta giúp ngươi dạy dỗ ấy mà!" "Chuyện của môn phái ta thì liên quan gì tới ngươi, không cần đến lượt ngươi ra mặt chỉ dạy!" Đôi mắt Vạn Trọng Sơn lạnh lùng như hổ dữ quyết không chịu nép vế. Thấy cuộc giao tranh giữa hai người họ, tám thế lực lớn khác đều yên lặng không nói gì, như thể đang thầm vui mừng chờ đón xem hai người họ tranh đấu một sống một còn! Nhưng dưới đòn đánh trả của Vạn Trọng Sơn, Bạch Đỉnh Thiên cũng không ra tay nữa, chỉ mỉm cười nói: "Vạn Trọng Sơn, đệ tử của ngươi còn khá hơn ngươi nhiều đấy, ít nhất thì hắn còn dám cược, còn ngươi thì không dám, vậy thì chủ môn phái như ngươi là cái thá gì chứ!" "Đừng cố dùng thủ đoạn khiêu khích ta, lão đây không dễ bị lừa vậy đâu!" Vạn Trọng Sơn tức giận đập bàn, hậm hực nói rồi lại ngồi xuống.