Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

chương 650 năm ngày ngắn ngủi trôi qua trong nháy mắt!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhưng ông ta không kìm được mà đánh mắt liếc nhìn về phía Trần Mộc. Ông ta không hề trách hành động vượt quá quy tắc của hắn, chỉ trầm giọng hỏi: "Trần Mộc, ngươi có tự tin không?" Trần Mộc thản nhiên mỉm cười đáp: "Nếu như chủ môn phái tin ta thì ta sẽ đấu với họ một phen!" Ánh mắt của Vạn Trọng Sơn bỗng trở nên nghiêm nghị, nhìn chằm chằm gương mặt bình tĩnh của Trần Mộc hồi lâu. Theo hiểu biết của ông ta về Trần Mộc, hắn không phải là một kẻ liều lĩnh, một khi hắn đã quyết định ra mặt lên tiếng như vậy thì chắc chắn có một nguyên do nào đó! Hơn nữa, trước giờ, mỗi hành động của hắn đều có kết quả khiến người ta bất ngờ. Nhưng với Linh Tiêu Tông, mức cược này vô cùng quan trọng. Bởi chuyện này liên quan tới sáu mươi thành trì, tương ứng với một nửa lãnh thổ của Linh Tiêu Tông! Vạn Trọng Sơn nhìn sang Phương Thanh Điệp thì thấy nàng ta trầm ngâm hồi lâu rồi cuối cùng cũng khẽ gật đầu, rõ ràng là nàng ta cũng tự tin với thực lực của bản thân. Thấy vậy, Vạn Trọng Sơn khẽ nghiến răng! "Được, Linh Tiêu Tông bọn ta cũng đấu với các ngươi một phen!", Vạn Trọng Sơn khẽ quát với khí thế vô cùng lớn mạnh, chấn động cả đất trời xung quanh. "Ha ha, được thôi, trận mộ kiếm Đại Hoang lần này thú vị hơn nhiều rồi đấy!" Bạch Đỉnh Thiên cười hả hê như thể đạt được âm mưu. Ông ta hao tâm tổn sức như vậy chẳng qua là vì muốn Vạn Trọng Sơn vào cuộc mà thôi! Giờ thấy Vạn Trọng Sơn cuối cùng cũng chịu nhập cuộc, ông ta đương nhiên là vui mừng khôn xiết. Vạn Trọng Sơn nhìn chằm chằm vẻ mặt kiêu căng phách lối của Bạch Đỉnh Thiên, sắc mặt cũng dần tối sầm lại, ông ta không biết lý do tại sao Bạch Đỉnh Thiên lại tự tin như vậy, nhưng giờ thì ông ta có hối hận cũng không kịp nữa rồi. Chỉ mong là chàng thanh niên Trần Mộc này không lừa ông ta! Nếu không thì sau trận mộ kiếm Đại Hoang này, lãnh thổ của Linh Tiêu Tông sẽ bị giảm mất một nửa, không còn là một trong ba môn phái lớn của vùng Nam Châu nữa, đã vậy sẽ còn bị thay thế bởi các môn phái khác. Hoàng đế Ninh Quốc nheo mắt lại, tận sâu trong đáy mắt dường như có một tia sáng khiến người ta khó lòng đoán được ngài ấy đang nghĩ gì. Còn hoàng đế Kim Quốc lại hết sức bình tĩnh, khá tự tin về các hậu bối của mình! Những người nắm quyền khác không tham gia cá cược đều có vẻ mặt hết sức phức tạp, bọn họ tin là sau khi kết thúc trận mộ kiếm Đại Hoang này, vùng Nam Châu sẽ có một sự thay đổi lớn chưa từng có. ... Cuộc họp giới cầm quyền của vùng Nam Châu kết thúc. Rất nhiều thanh niên, chủ môn phái và hoàng đế đều không rời đi ngay mà vẫn nán lại Đại Thiên Các. Toà Đại Thiên Các này vô cùng rộng rãi, có sức chứa lên tới tận vài nghìn người, huống hồ trước mắt giờ chỉ có chưa đến một trăm người. Năm ngày ngắn ngủi trôi qua trong nháy mắt! Ở phía bắc của thành Đại Hoang, trong năm ngày này, dòng năng lượng cuồn cuộn ngày càng tăng lên. Cho đến giờ đã đủ để tạo thành một dòng sóng biển cuồng bạo, càn quét khắp bốn phía đất trời. Còn ở bầu trời bên kia, khe nứt trong hư không cỡ trăm trượng kia cũng ngày càng nứt rộng ra, và trong đó có xuất hiện bóng kiếm cuồng nộ liên tục bị dòng năng lượng tấn công. Rầm! Rầm! Rầm. Đất trời rung chuyển, linh khí phục hồi. Trước sự tấn công cuồng bạo của dòng năng lượng đó, bóng kiếm cuồng nộ kia cũng đã có dấu hiệu suy yếu dần. Nhưng sự suy yếu này cũng chỉ là tạm thời mà thôi. Bởi dòng năng lượng kia là do linh khí đất trời tạo thành, chỉ cần dòng năng lượng suy yếu dần thì bóng kiếm giữa đất trời kia vẫn sẽ cuồng bạo như thường. Và rõ ràng là bây giờ chính là thời điểm vàng để tiến vào mộ kiếm Đại Hoang.

Cảm nhận được sự dịch chuyển kỳ lạ của đất trời, tất cả ánh mắt của các thanh niên trong Đại Thiên Các đều sáng rực lên, bởi vì trong lòng họ biết rõ, trận mộ kiếm Đại Hoang mà họ chờ đợi bấy lâu đã sắp bắt đầu rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio