Mà đối mặt với nhát đao chém xuống của Từ Thương Lâm, Trần Mộc hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt đen chứa đầy sự thờ ơ. Tiếp đó, chỉ thấy thân thể động đậy lao ra ngoài, kiếm quang như sấm sét, trong nháy mắt xé nát bầu trời, chém xuống. "Lưu Hồn Kiếm Vực, Bách Quỷ Kiếm Trảm!" Uỳnh. Bóng kiếm lơ lửng xuyên qua bầu trời, vào lúc Trần Mộc rút kiếm ra, pháp thân vô tướng phía sau hắn cũng theo thanh kiếm quét ra, lưu hồn hỏa diệm trôi dạt hùng vĩ như biển bốc cháy bừng bừng, giữa trời đất, vô số yêu ma quỷ quái gầm lên dữ dội. Hàng trăm con quỷ cùng nhau xuất hiện, mang theo thần vận của Cửu U, hóa thành ánh kiếm kinh hoàng và va chạm mạnh mẽ với Thi Ma Đao Trảm. Bùm. Hai người va vào nhau, một tiếng nổ chấn động lập tức vang lên, hai cái bóng khổng lồ quấn lấy nhau trên bầu trời. Linh lực điên cuồng dâng trào, hóa thành sóng biển hùng mạnh, quét sạch bốn phương trời đất. Lưu hồn hỏa diệm trôi nổi giống như một dòng sông đỏ, bất cứ nơi nào nó đi qua, không gian đều bị bóp méo, những dao động đáng sợ khiến sắc mặt của mọi người thay đổi lớn. Uỳnh uỳnh. Chỉ thấy ánh đao thi ma đã bị ăn mòn hoàn toàn bởi ngọn lửa của hàng trăm con quỷ với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy và mờ đi. Soạt. Ánh kiếm tiến vào một nơi không thể ngăn cản và cắt cơ thể của Từ Thương Lâm làm đôi. Vụt! Trong phút chốc, cơn gió cuồng bạo đột nhiên dừng lại, ngay cả dư âm đang hoành hành giữa trời đất dường như cũng bị đóng băng trong hư không! Thân ảnh của Trần Mộc đột nhiên xuất hiện sau lưng Từ Thương Lâm, thanh Thái Cổ Ma Kiếm trong tay nhuốm máu, toát ra vẻ hung dữ hung hãn! Thời gian dường như bị đóng băng tại thời điểm này! Toàn quảng trường im lặng như chết! Tất cả mọi người đều không khỏi há hốc mồm, kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt! "Rắc!" Đột nhiên, một tiếng vỡ vụn truyền đến, thanh đao đen cằn cỗi trong tay Từ Thương Lâm nổ tung! Còn thân thể ngàn trượng của Từ Thương Lâm, càng giống như toàn bộ sức mạnh thi ma vô tận đều sụp đổ như đất lở! "Thắng...thắng rồi?" Đám người Phương Thanh Điệp, Vạn Lam mở to mắt với vẻ khó tin! Trí Tuyết cũng ngây ra tại chỗ, sau giây lát há hốc mồm, trên gương mặt lập tức hiện lên vẻ vui mừngngây ngất! Thắng bại đã được quyết định! Quỷ Hùng và Diêm Quân đều cảm thấy trong lòng run rẩy, thua rồi? Lão tổ đời đầu của Thiên Ma Cung bọn chúng lại thua rồi? "Tên khốn kiếp!" Từ Thương Lâm phun ra một ngụm máu tươi, trước ngực là một vết kiếm đâm xuyên thấu tim, thật là chấn động! Hắn ta nghiến răng nghiến lợi, đôi mắt đỏ tươi tràn đầy sát ý và không cam lòng! Năm ngàn năm. Cho dù là Hoang Vô Thần năm đó, dù có dốc toàn lực cũng không thể mang lại cho hắn thương tổn kinh khủng nhường này. Chỉ là một thằng nhóc rác rưởi chưa mọc lông, vậy mà lại khiến hắn tổn thương đến vậy. Nghĩ tới đây, Từ Thương Lâm vừa giận dữ, nhưng sâu trong lòng hắn vẫn có một cảm giác bất an mãnh liệt. Trần Mộc khó mà lường được, khiến cho Từ Thương Lâm dần dần cảm nhận được cảm giác uy hiếp của cái chết, cảm giác uy hiếp này còn mạnh hơn cả Hoang Vô Thần trước đó. Không biết vì sao, hắn cảm thấy nếu cứ tiếp tục dây dưa chiến đấu nữa, hắn ta có thể bị thằng nhóc này giết chết! Lúc này đây, hắn ta cắn răng, linh lực Thiên Ma quanh cơ thể điên cuồng bộc phát, cơ thể bị trọng thương rũ rượi chợt hóa thành một vệt sáng, lao vút về phía bầu trời xa xăm, không định quần thảo nữa. Rào. Thấy cảnh này, sắc mặt của tất cả mọi người đều lộ vẻ khiếp sợ, cái tên này lại muốn chạy trốn sao?