Ai mà ngờ được, đường đường là lão tổ của Thiên Ma cung, cường giả ở cảnh giới Bất Diệt lại bị một tiểu bối ép đến mức đào tẩu! "Lão tổ!" Quỷ Hùng và Diêm Quân hét lên không tin nổi, sắc mặt cũng trắng bệch vô cùng. "Trần Mộc, nhanh, nhanh ra tay giết hắn!" Đôi mắt của Tri Tuyết lóe lên ý lạnh, quát nhẹ một câu. Nếu không nhân lúc hắn ta suy yếu nhất rồi giết hắn, đợi đến khi hắn ta khôi phục lại trạng thái tốt nhất thì khó có cơ hội nữa có thể giết hắn nữa. Trên bầu trời. Trần Mộc nhìn Từ Thương Lâm điên cuồng chạy trốn, sắc mặt hắn vô cùng bình tĩnh, đưa tay về phía không trung, ánh sáng đen lấp loé, một cây bút lông màu đen khoảng chừng một tấc xuất hiện, nằm trong lòng bàn tay. Ngay giây phút chiếc bút này xuất hiện, gió rít mây vần, đất trời như mất đi quy luật, linh khí vô tận bị khuấy động tạo thành một vòng xoáy kinh trời, vờn quanh. Đây chính là bút Càn Khôn mà Trần Mộc “mượn” từ Ngọc Linh thụ yêu, ở trong Linh Lâu Thượng Cổ. "Viết chữ như rồng bay phượng múa!" "Tạo âm dương thiên địa, hóa đại địa long khí!" "Mở mạch thuật, mở!" Trần Mộc cầm bút Càn Khôn trong tay, vạch mạnh một vệt trong không trung, thế bút rất khỏe, long phượng bay lượn, linh khí cuồng bạo vô cùng, cuồn cuộn cuốn sạch trong trời đất. Ngay sau đó, nguồn sơn mạch vô tân bỗng xuất hiện từng ngọn núi cao tới vạn trượng, khí thế hùng vĩ đang bắt đầu di động. Ầm ầm ầm. Thế núi di chuyển, mặt đất cũng rung lên, âm thanh ầm ĩ và huyên nạo, một nguồn long mạch thần bí dưới đất cứ thế được hắn phác hoạ thành. Long mạch vô hình, nhưng thấp thoáng lại có vô số ánh sáng lấp loé dưới mặt đất, quanh co uốn lượn tựa thân rồng. "Gào!" Ngay lúc long mạch được hình thành, tiếng rồng ngâm dữ tợn vang lên từ bên dưới lòng đất, tiếng rồng này không phải tưởng tượng ra mà giống như rồng thật, uy nghiêm mà bá đạo. Chợt, một luồng năng lượng mạch văn mênh mông phóng thẳng lên bầu trời, tạo thành một toà tháp vàng ngàn trượng, bên ngoài tháp vàng có một con Kim long ngũ trảo quấn quanh, tạo thành tư thế Hóa Long trấn tháp, lực trấn áp phủ vây, khiến cho không gian xung quanh Từ Thương Lâm đang cố gắng bỏ chạy ra xa cũng bị cuốn theo vào. Ầm. Trong khoảnh khắc đó, trời đất cũng vì đó mà rung lên, linh khí vốn đang cuồn cuộn cũng như bị phong tỏa hết trong thân tháp. Nhìn năng lực dời núi lấp biển kinh khủng này, không chỉ mấy người Phương Thanh Điệp và Vạn Lam sợ ngây người, mà ngay cả Tri Tuyết cũng ngơ ngẩn tại chỗ, trong ánh mắt bọn họ cùng lúc toát lên vẻ kinh hãi. "Chuyện này. . . đây là cái gì vậy?" Cơ thể lả lướt của Vạn Lam bất giác run rẩy, giật mình hét lên thành tiếng. Phương Thanh Điệp nhìn thấy mạch văn quen thuộc kia và thế sửa núi đổi sông trong trời đất đó, đột nhiên, mắt nàng ta trừng lớn lên, trong mắt hiện lên vẻ khó tin. "Đây là. . . Mạch văn sao?" "Sao tên này lại biết vẽ văn vậy, sao có thể có chuyện đó được? Hắn còn là Khắc Văn sư sao?" Về mặt kiếm đạo đã đạt đến trình độ đỉnh cao như vậy rồi, không ngờ tên này còn là Khắc Văn sư? Hắn có cho người ta con đường sống nữa không? Phương Thanh Điệp không cách gì tưởng tượng, cái tên này còn cất giấu một khả năng kinh khủng nhường này. Chuyện này đúng là quá bất ngờ! Tri Tuyết cũng mở to đôi mắt, tràn ngập vẻ khó tin, rốt cuộc thằng nhóc này còn bao nhiêu chiêu thức chưa mang ra nữa chứ? Từ Thương Lâm đang điên cuồng chạy trốn cũng đột nhiên ngừng lại, sắc mặt vô cùng khó coi nhìn về phía tòa tháp vàng ngàn trượng này. Xung quanh tháp vàng lắng đọng một lớp kim quang sáng ngời như vàng bạc, ánh kim quang lại không phải linh khí mà giống như một nguồn năng lượng thần bí địa mạch nào đó ngưng tụ thành! "Phá nát cho ta!" Từ Thương Lâm cắn răng, hắn đấm một quyền thẳng về phía toà tháp vàng ngàn trượng, ngay khi tiếng nổ lớn ầm ĩ vang lên, toà tháp vàng ngàn trượng này vẫn không hề suy suyển, Kim long quấn quanh tháp vàng vẫn tiếp tục tản ra thứ ánh sáng vĩnh hằng bất diệt! Từ Thương Lâm trợn to hai mắt. "Đây là Khai Long Mạch Thuật!"
"Sao có thể có chuyện đó được chứ?"