Vạn Cổ Đệ Nhất Kiếm

chương 739 “đại địa chi linh, hút!”

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ngay sau đó, cơ thể của hắn lao tới, mà mấy trưởng lão của Thất Huyền Tông đều cứng đờ tại chỗ. Hồi lâu sau, họ có cảm giác sau lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh! Bọn họ lại bị một thằng nhóc rác rưởi chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi dọa sợ à? Trần Mộc đưa Phương Thanh Điệp và Vạn Lam, nhanh chóng lao qua bao nhiêu lớp bủa vây, không lâu sau, họ rời khỏi bầu trời ở thành Đại Hoang. Nhưng còn chưa rời khỏi thành Đại Hoang, mấy bóng người quen thuộc đã chặn ngay trước mặt. Sao với trưởng lão Thất Huyền Tông vừa rồi, rõ ràng mấy người này khác hẳn, đó là một người đàn ông trung niên mặc long bào màu vàng. Trên cơ thể ông ta tỏa ra cảm giác ngột ngạt càng mạnh hơn! "Đáng chết, bọn họ cũng muốn ra tay à!" Cơ thể mềm mại của Phương Thanh Điệp bỗng ngừng lại, gương mặt lạnh lùng có vẻ rất khó coi. Người trước mắt họ không phải là ai khác mà chính là hoàng đế Ninh Quốc, Kim Quốc, Tống Quốc và Nam Quốc. Tứ đại quốc chủ cùng đứng sừng sững trên bầu trời, hai tay họ chắp ra sau lưng, ánh mắt lạnh lùng nhìn Trần Mộc, mặt không chút cảm xúc. Ngồi trên ngôi vị hoàng đế đã nhiều năm hình thành nên một khí thế khác người, không giận tự uy, áp lực đó đè ép như thủy triều, khiến cho không gian xung quanh đều trở nên vặn vẹo. Bên trong thành Đại Hoang, mọi người vô thức nuốt một ngụm nước bọt. Cảnh tượng đó quả thực rất khó tin. Phải biết, so với cuộc tranh tài giữa các tông môn, chiến tranh giữa bảy nước lớn càng tàn khốc hơn nhiều! Hàng trăm vạn hùng binh tướng mạnh đạp nát núi sông, bảy đại quốc không tính là hoà thuận, thậm chí còn oán hận lâu đời. Ai mà người được, bốn vị quyền cao chức trọng, nắm trong tay sinh linh của cả ngàn tỉ tánh mạng lại bỏ qua thù hận riêng tư, cùng nhau đối phó với một thiếu niên chỉ mới mười bảy tuổi, nếu không phải tận mắt mình nhìn thấy, bọn họ cũng khó mà tin nổi! "Trần Mộc, đầu hoàng tử của trẫm là do ngươi chém có phải không?" Hoàng đế Ninh Quốc thản nhiên nói. "Nếu ông muốn thì trả lại cho ông!" Ánh mắt Trần Mộc bình tĩnh nhìn thẳng vào ông ta, hắn hơi vung tay lên, một cái đầu người đầm đìa máu bị vứt ra ngoài, chính là đầu của Đường Tùng Lâm! Hoàng đế Ninh Quốc híp mắt, ông ta không đưa tay đón lấy, ánh mắt như một con rắn độc nhìn Trần Mộc chằm chằm, hồi lâu sau, ông ta mới khẽ mỉm cười. "Trần Mộc, ngươi cũng xem như là người quen biết cũ, chúng ta cần gì phải chết sống ở đây, đi về cùng trẫm thôi, trẫm nhận lời với ngươi, sẽ cho ngươi vị trí trên vạn người!" "Đừng quên, cha của ngươi vẫn còn ở trong hoàng cung chờ ngươi đấy. . ." Phương Thanh Điệp và Vạn Lam đồng thời giật mình, sau đó nhìn Trần Mộc, cả hai người họ đều không ngờ rằng tính mạng của cha Trần Mộc đang nằm trong tay hoàng đế Ninh Quốc. Trần Mộc thần sắc bình tĩnh, nhìn hoàng đế Ninh Quốc, trầm giọng nói: "Đường Hạo Thiên, chúng ta đã không còn là trẻ con ba tuổi nữa. Đi về cùng ngươi, liệu ta còn đường sống sót không?" "Nếu ta còn sống, cha ta còn có hi vọng, nhưng nếu ta cùng ngươi trở về, cha ta nhất định sẽ chết!" Hắn biết sở dĩ hoàng đế Ninh Quốc để Trần Thiên Hải lại đến tận bây giờ không dám giết là vì sợ Trần Mộc hắn sẽ giết về Ninh Quốc, nên mới giữ mạng Trần Thiên Hải lại để đe dọa. Nếu hắn thật sự buông tay chịu trói, đi theo hoàng đế Ninh Quốc trở về, hắn ta sẽ chẳng sợ gì nữa, cả hắn và Trần Thiên Hải đều phải chết! Hoàng đế Ninh Quốc cười lạnh lùng: "Chẳng lẽ… ngươi làm con như vậy sao, mặc kệ sống chết của cha mình không quan tâm? Ngươi đúng là con ngoan đó Trần Mộc!" Trần Mộc nheo mắt, cũng khẽ mỉm cười: “Đừng lo lắng, nếu ông ấy chết, ta sẽ lột da rút gân hết hoàng tộc Đường Thị nhà các ngươi, chém ra làm trăm mảnh, tra tấn đến chết để an ủi linh hồn cha ta trên trời!" "Tin ta đi, ta nói được thì làm được!" Nụ cười của hoàng đế Ninh Quốc dần cứng lại, đôi con ngươi như rắn độc khóa chặt lên người Trần Mộc, chỉ hận không thể xé xác hắn luôn. Trần Mộc cười tủm tỉm, nhìn lại không chút sợ hãi! Thời gian như thể đóng băng vào giây phút này. Mối hận thù giữa hai người đã đạt đến mức không chết không thôi, một khi có cơ hội, ai cũng nóng lòng giết chết đối phương! "Giỏi… giỏi lắm!" “Trần Mộc, khó trách hai hoàng tử của trẫm không đấu lại ngươi, người như ngươi đúng là biến số. Có điều, hôm nay dù ngươi có nói năng tàn nhẫn đến đâu, trẫm cũng phải giết ngươi tại đây!" "Ngươi sẽ chết!" Trên mặt Ninh Đế lộ ra vẻ hung ác! Bất kể tâm tính hay thực lực thì tốc độ trưởng thành của Trần Mộc đều vô cùng đáng sợ. Có ai ngờ được, chỉ hơn nửa năm trước, một cường giả cảnh giới Thần Tàng có thể ép Trần Mộc phải nhẫn nhịn. Nhưng chỉ nửa năm sau, hắn có thể diệt trừ một cường giả cảnh giới Vạn Pháp tầng thứ sáu chỉ trong nháy mắt. Tốc độ trưởng thành này khiến cho Hoàng đế Ninh Quốc cảm thấy kinh hãi, nếu không nhanh chóng tiêu diệt tên khốn này, sau này hắn sẽ thành mối họa lớn! Rầm. Hoàng đế Ninh Quốc vung tay lên, linh lực mênh mông vô tận bộc phát, dao động cuồng bạo chấn động hư không, hóa ra hắn cũng đạt tới đỉnh Vạn Pháp Cảnh rồi! "Cuối cùng cũng đánh ư?" Phương Thanh Điệp và Vạn Lam nhíu mày. Trong thất đại quốc, Ninh Quốc được trời phú cho thiên nhiên ưu đãi, nhân tài xuất hiện lớp lớp, là quốc gia thần bí nhất. Đường Hạo Thiên có thể trở thành hoàng đế Ninh Quốc, hiển nhiên cũng có thực lực võ đạo vô cùng mạnh mẽ! "Chết đi cho trẫm!" Hoàng đế Ninh Quốc bước ra, long bào bay phấp phới trong gió. Thân hình hắn ta như chùm sáng, lao vụt đi, bàn tay kia đẩy ra một hải dương màu đen ngập trời. Bên trong vùng biển này, mỗi giọt nước đều nặng trăm vạn cân, đủ khả năng nghiền nát bất cứ ngọn núi nào. Đây chính là nước biển bên trong "Hắc Minh Hải", sau khi luyện hóa, đưa linh lực của mình vào, từ đó biến thành một loại thủ đoạn mạnh mẽ. Những nơi nước biển đi qua, không gian đều không chịu nổi trọng lực kinh khủng này, bị ép tới nỗi biến hình. "Hừ!" Thấy hoàng đế Ninh Quốc ra tay, Trần Mộc hừ lạnh. Hắn đưa tay lên, phù văn cổ xưa màu vàng đất đánh mạnh xuống hư không bên dưới!

“Đại địa chi linh, hút!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio