Trên bầu trời. Gió mạnh gào thét. Mây đen bao phủ, che lấp cả bầu trời xanh, một loại không khí căng thẳng đáng sợ tràn ngập. “Thánh thượng, thuộc hạ vô dụng, mong Thánh thượng trách phạt!” Thấy bóng người đàn ông trung niên, hai người Tri Mệnh và Ma Ha đều biến sắc, đồng thời quỳ xuống ngẩng lên trời, thể hiện kính ý vô thượng. Đường Hạo Thiên nhẹ nhàng phẩy tay một cái, lạnh nhạt nói: “Lui xuống trước đi, các ngươi không phải đối thủ của hắn!” Bốn cường giả Vạn Pháp tầng bảy đồng loạt ra tay mà vẫn bị Trần Mộc chém bị thương hai người, cứ liều mạng như vậy thì cũng chỉ là hi sinh vô ích. Gương mặt hai người lộ ra vẻ khó coi nhưng họ cũng tự biết thực lực không bằng người ta, không thể phản bác, nhanh chóng lui sang một bên. Ánh mắt Đường Hạo Thiên nhìn thẳng vào Trần Mộc, cười lạnh: “Trần Mộc, chúng ta lại gặp nhau, không ngờ thực lực của ngươi đã tiến bộ không ít!” Nửa tháng trước, Vạn Pháp tầng bảy có thể đánh một trận với Trần Mộc nhưng nửa tháng sau, khi gặp nhau lần nữa, Trần Mộc đã có thể đè ép Vạn Pháp tầng thứ bảy. Tốc độ thăng cấp này khiến trong lòng Đường Hạo Thiên dâng trào sát khí. “Ngươi bày ra trận chiến này không phải để dụ ta tới sao?”, Trần Mộc cười nhạo một tiếng. “Đúng vậy, trẫm vẫn đang chờ ngươi...”, Đường Hạo Thiên siết chặt tay, cười lạnh một tiếng. Tiếp theo ông ta ngước mắt nhìn về phía hoàng thành, hiện hoàng thành có hơn mười vạn người, tất cả đều đang quỳ lạy, run rẩy, gương mặt lộ ra vẻ sợ hãi. Ngay cả những thế lực tự xưng là người cầm quyền cũng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào ông ta, dưới uy áp đáng sợ, ai cũng cúi đầu. Mà ông ta cũng thật sự có uy nghiêm của một hoàng đế. “Ninh quốc thành lập đến nay đã hơn 500 năm, trải qua vô số nguy nan và khó khăn, kẻ thù xâm lấn!” “Nhưng Đường thị của trẫm vẫn sừng sững không ngã, toạ trấn hoàng thành, không ai dám ức hiếp, ngươi có biết vì sao không?” Trần Mộc không đáp lại. “Đây không chỉ vì Ninh quốc đất rộng của nhiều, nhân tài lớp lớp mà càng vì trẫm có trăm vạn thiết kỵ trong tay!” “Trần Mộc, ngươi đánh nhau giỏi nhưng ngươi có thể đánh thắng được trăm vạn hùng binh của ta không?” “Bên dưới trăm vạn thiết kỵ, dù ngươi là Vạn Pháp đỉnh cao thì cũng sẽ chết chắc!” Trên gương mặt Đường Hạo Thiên lộ ra vẻ dữ tợn, khinh thường mỉa mai. Đại quốc và đại tông khác nhau là tông môn có thể bồi dưỡng cường giả đỉnh cao nhưng họ vẫn kiêng dè các hoàng thất đại quốc vì đối phương có trăm vạn thiết kỵ trấn ải. Sắc mặt Trần Mộc lộ ra vẻ căng thẳng, hắn quát: “Đường Hạo Thiên, ngươi đừng quên đây là trong hoàng thành, chẳng lẽ ngươi muốn mở cửa thành để trăm vạn thiết kỵ ùa vào sao?” “Như vậy thì không biết có bao nhiêu dân chúng vô tội sẽ chết dưới chân thiết kỵ! Sinh linh đồ thán, vạn linh bị diệt, cái giá đắt như thế thì ngươi gành nổi không?” Trong mắt Đường Hạo Thiên loé lên tia khinh miệt: “Trần Mộc, trẫm nghĩ ngươi sẽ có chút thông minh nhưng nào ngờ ngươi cũng khờ dại như kẻ khác, nơi này là hoàng thành của trẫm, sinh linh đồ thán thì có sao?” “Trong hoàng thành, dù mọi người chết hết thì mặt trời ngày mai vẫn dâng lên, sẽ có vô số dân chúng ùa vào thôi, dưới chân thiên tử thì sao có thể biến thành toà thành chết!” Nghe vậy, sắc mặt Trần Mộc càng thêm u ám, trong lịch sử, việc tàn sát hàng loạt dân trong thành không phải không có mà nó còn xảy ra thường xuyên. Nhưng Trần Mộc không ngờ Đường Hạo Thiên lại ác độc tới vậy, ngay cả con dân của mình mà cũng có thể coi như súc vật mà giết, không màng hi sinh chỉ để cho trăm vạn thiết kỵ vào thành giết mình. “Vậy hiện tại... ngươi nên hiểu biết một chút về sức mạnh hùng sư của trẫm!”, Đường Hạo Thiên đột nhiên vươn tay, hướng về phía bầu trời bao la mà vỗ mạnh, tức khắc, trời xanh chấn động, bị một ánh sáng chói mắt chia đôi. “Ầm ầm!” Bên ngoài hoàng thành. Gió đang gào thét.