Trong bóng tối, bão cát cuốn lên lao sang phía bên này, từ trên trời nhìn xuống thì chỉ thấy ở dãy núi xa xôi đang có đại quân mặc áo giáp tiến thẳng về phía bên này. Đất bằng có chút lắc lư, hơn nữa theo chấn động càng nhiều thì đại quân áo giáp càng tới gần, từng vết nứt không ngừng xuất hiện, lan tràn trong hoàng thành. Trăm vạn thiết kỵ này có thực lực cá nhân không cao nhưng tổng số lượng gộp lại thì phun nước miếng thôi cũng đủ dìm chết một cường giả Vạn Pháp. Lúc trước, Trần Mộc chỉ đối diện với 30 vạn đại quân đã có thể khiến các thế lực lớn trong hoàng thành liên hợp lại, nhờ đó miễn cưỡng giúp Trần Mộc chạy thoát nhưng họ vẫn phải trả cái giá quá đắt. Mà hôm nay, binh lực đáng sợ không chỉ gấp ba lúc trước. Trong hoàng thành, gần như toàn bộ cao thủ võ đạo đều biến sắc, bùng nổ khí thế hùng hậu, bật người nhảy lên tường thành, khi họ nhìn thấy đại quân thiết kỵ không có điểm kết thúc thì trong lòng sợ hãi. “Lần này phiền phức rồi!”, Ôn Chính Hoa tái mặt. Một tiếng rống giận vang lên, đồng thời vang vọng khắp không gian, con ngươi đỏ như máu từ cửa thành nhìn thẳng vào trong hoàng thành, đây là thú cưỡi của thiết kỵ, các loại mãnh thú đều có đủ. “Giết cho ta!” Đường Hạo Thiên hét. Lúc này, bóng người ào ào lao tới như sắp đạp vỡ cửa thành. Âm thanh hỗn loạn vang lên. “Chặn lại cho ta!”, tiếng một người đàn ông khàn đặc vang lên, tiếp theo là khí tức sát phạt cuồn cuộn bùng nổ như thuỷ triều. Cửa thành không ngừng vang lên tiếng hét thê lương, máu chảy thành sông cùng âm thanh binh khí va chạm. Nhưng cổng thành mỏng manh lại hoàn toàn không bị gót sắt của trăm vạn thiết kỵ đạp vỡ như tưởng tượng. “Đây là?” Mọi người biến sắc trước biến cố đột nhiên xuất hiện, không ai kịp phản ứng. Tới khi họ nhìn rõ thì mới phát hiện trong quân thiệt kỵ có vài người phản chiến, biến thành lính đào ngũ, chĩa mũi đao về phía chiến hữu của mình, tình hình trở nên vô cùng hỗn loạn. Đường Hạo Thiên trợn to mắt, tiếp theo, ông ta thấy bóng người quen thuộc nên lạnh lùng nói: “Khương Động Đình, ngươi muốn tạo phản sao?” Thiết kỵ làm phản thuộc về quân Hắc Kỳ, mà chủ soát của nhánh quân này chính là Khương Động Đình. Có lẽ nhận thấy được ánh mắt sau lưng, Khương Động Đình xoay người, thi lễ với Đường Hạo Thiên rồi nói: “Thánh thượng, oan uổng quá! Trăm vạn đại quân này không biết do người phương nào sai khiến mà lại dám vào trong hoàng thành, sợ họ có sát tâm với hoàng thượng nên thần đang cứu giá!” “Mẹ nó!”, Tri Mệnh và Ma Ha thấy thế, tức giận vô cùng. Ai có thể sai khiến trăm vạn thiết kỵ vào thành chứ, đây là mệnh lệnh của thánh thượng, mà Khương Động Đình còn dám giả ngu sao. Đường Hạo Thiên nắm chặt tay, sắc mặt âm u, dù ông ta không nổi giận như hai thuộc hạ. Nhưng ai cũng có thể thấy được trên trán ông ta có gân xanh nhô lên, thể hiện trong lòng ông ta đang phẫn nộ cỡ nào. Mà Khương Động Đình lại cười lạnh, ánh mắt không nhìn Đường Hạo Thiên: “Thánh thượng yên tâm, có cựu thần ở đây, cửa thành này... phá không nổi!” “Vô liêm sỉ, lão phu làm thịt ngươi!” Hai người Tri Mệnh và Ma Ha tức giận tới mức mặt mũi vặn vẹo, linh lực toàn thân bùng nổ, lao thẳng về phía Khương Động Đình. Rõ ràng người này đang dùng danh nghĩa cứu giá để mỉa mai, thuận thế tạo phản. Nhưng lúc này, Đường Hạo Thiên đột nhiên giơ tay, cản hai người họ lại. Ông ta ngẩng đầu gương mặt vốn đang vặn vẹo vì giận cũng trở nên bình tĩnh lại, nhưng sau sự bình tĩnh đó là cảm giác khiến người ta sởn gai ốc. Khương Động Đình nhíu mày, chẳng biết vì sao ông ta lại có linh cảm không lành. Đường Hạo Thiên cười: “Khương Động Đình, ngươi vẫn chọn về phe Trần Mộc! Trẫm quá thất vọng về ngươi!” “Nhưng các ngươi cho rằng trăm vạn thiết kỵ của trẫm bị cản lại thì các ngươi sẽ thắng sao?” Đường Hạo Thiên liếc mắt, trong đáy mắt hiện lên tia sát khí không ngừng tràn ra.
Cao thủ võ đạo trong toàn thành đều trở nên căng thẳng, nếu muốn nói ai là kẻ thâm sâu khó lường trong Ninh quốc thì chính là thánh thượng này.