Ninh quốc to lớn như vậy, thế lực phức tạp nhưng hoàng thất cai trị mấy trăm năm, dù gặp không ít rung chuyển nhưng đều không sao, hoàng thất đã có sức mạnh kinh người. Trần Mộc thấy vậy thì cũng nhíu mày. Mà sau đó, hắn như thấy điều gì, sắc mặt thay đổi, tung một chưởng đánh vào bên trái hư không, linh lực cuồng bạo bùng nổ. Bùm! Trong hư không, một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên, linh lực va chạm, sóng dư âm tàn phá, một bóng người mặc đồ đen dần hiện ra trong không trung. “Trần Mộc, đã lâu không gặp!”, kẻ thần bí ngẩng đầu, để lộ ra gương mặt thiếu nữ. “Là ngươi?”, Trần Mộc trợn trừng hai mắt, tiếp theo là linh lực thiên ma quanh thân nhộn nhạo. Mặt hắn âm trầm: “Không ngờ lại gặp ngươi ở đây, nói thật, dáng vẻ hiện tại của ngươi đúng là làm người ta căm hận!” Gương mặt xinh đẹp trước kia đã biến thành xấu xí dữ tợn, ma vân chằng chịt, trong mắt Trần Mộc lại không có thương hại hay xót xa cho mà phần nhiều là sát khí lạnh lẽo. Hắn biết ma vân này tượng trưng cho điều gì, đây là ma vân do tu luyện Thiên Ma Quyết, cắn nuốt quá nhiều máu của trẻ con. “Trần Mộc, ta bị như bây giờ đều do ngươi ban tặng!”, Trần Mộc quát lớn. Bùm! Đột nhiên nàng ta mỉm cười, giơ tay lên, trong không gian bắt đầu có từng gợn sóng đang lan ra, tiêp theo theo là sức mạnh thiên ma như thuỷ triều phóng thích, chấn cho Trần Mộc phải lùi lại. “Tần Như Nguyệt?” Mọi người thấy gương mặt kẻ thần bí thì đều giật mình, tiếp theo là biến sắc khi nhận thấy linh lực quanh thân đối phương. Vạn Pháp đỉnh! Chẳng ai ngờ được Trần Mộc lại có tu vi như thế, tiến bộ thăng cấp với một tốc độ đáng sợ. “Điều này sao có thể?”, Ôn Chính Hoa và đám người Trần Thiên Hải đều biến sắc. Nửa năm trước, Tần Như Nguyệt mới chỉ là Thông Thiên đỉnh thôi, dù cho nàng ta xuất sắc cỡ nào cũng không thể vượt qua hai cảnh giới lớn chỉ trong nửa năm để đạt tới Vạn Pháp đỉnh. Nhưng rất nhanh, mọi người mới phát hiện sự khác thường, linh lực của Tần Như Nguyệt tuy mạnh nhưng có chút không vững chắc, giống như mượn dùng sức mạnh bên ngoài để cưỡng ép tăng cấp chứ nàng ta vẫn chưa thể kiểm soát nó thuần thục. Trần Mộc nhìn, cười lạnh: “Loại linh lực quán đỉnh này dù sao cũng không thuộc về ngươi! Suy cho cùng, hiện tại ngươi chỉ là miệng cọp gan thỏ thôi!” Tần Như Nguyệt cũng cười đáp: “Tuy không phải của ta nhưng để giết ngươi thì dư dả rồi!” “Ầm!”, cơ thể Tần Như Nguyệt chấn động, linh lực màu xám như sóng ập tới. Không gian dao động theo sự khuếch tán của linh lực rồi dần vặn vẹo, cảm nhận được sự kiểm soát trời đất vô hạn, trên mặt Tần Như Nguyệt lộ ra tia say mê, đây là thực lực Vạn Pháp đỉnh, chỉ cách Bất Diệt một khoảng ngắn. Dựa vào thực lực hiện tại, nàng ta muốn giết Trần Mộc thì dễ như trở bàn tay. “Trần Mộc, trẫm nhớ là Tần Như Nguyệt từng là vị hôn thê của ngươi?” “Đúng là thú vị, nếu bị vị hôn thê của mình giết thì cảnh tượng đó nhất định sẽ không nhàm chán đâu!” Đường Hạo Thiên trêu ngươi. Trần Mộc nghe vậy thì cười khẽ, chỉ là nụ cười kia không có nhiệt độ: “Giết ta? Chỉ dựa vào... kẻ vô dụng như ả?” “Có phải ngươi đã đánh giá quá cao ả rồi không?” Tần Như Nguyệt chỉ là con tép trước mặt hắn thôi, có lần nào hắn không đánh cho đối phương chạy trối chết? Mọi người có mặt kích động, sau đó họ thấy mặt mũi Tần Như Nguyệt trở nên dữ tợn. “Trần Mộc!”, Tần Như Nguyệt rống to, ma vân tràn lan khắp gương mặt vô cùng đáng sợ. Nàng ta muốn nhìn thấy biểu cảm sợ hãi của Trần Mộc sau khi cảm nhận được thực lực của mình chứ không phải là vẻ ung dung bình thản như hiện tại, còn dám mở miệng trào phúng nàng ta nữa chứ! “Trần Mộc, thỉnh thoảng trẫm rất khâm phục sự cao ngạo của ngươi, xem ra chúng ta nên cho ngươi cảm nhận sự tuyệt vọng một chút!” Đường Hạo Thiên nở nụ cười sâu xa, hiện tại bên phe ông ta đang chiếm thế thượng phong, ông ta muốn xem thử, sau nửa canh giờ thì Trần Mộc sẽ lộ ra biểu cảm tuyệt vọng cỡ nào. “Đến đây đi, nếu đã muốn chơi thì ta chơi với các ngươi! Hai đánh một ta cũng tiếp!” Trần Mộc cười mỉa, trong mắt là tia hiếu chiến. “Bùm!”, linh lực của Đường Hạo Thiên bùng nổ, hơi thở tăng lên Vạn Pháp đỉnh, linh lực như đại dương màu đen tràn ra, bao phủ cả mặt trời trên cao. Đại dương màu đen kia là nước Hắc Minh Hải có thêm linh lực, tạo thành linh lực đặc biệt, nơi nước biển đi qua, không gian đều sẽ nổ tung do không chịu nổi trọng lực đáng sợ. Mà mặt Tần Như Nguyệt cũng lạnh lùng, linh lực thiên ma màu xám đen phóng thích tới cực hạn, bao phủ bầu trời, mang theo sự áp bách cực đoan. Một mình chiến với hai cường giả Vạn Pháp đỉnh. Cảnh này làm hơi thở mọi người trở nên dồn dập.