Tiêu Tuyền vẫn chưa quên trên người Trần Mộc có hai cái ấn thần, nhìn dáng vẻ hiện giờ thì rõ ràng Trần Mộc đã tách khỏi người của Cửu Nguyệt Linh Cung, đây chẳng phải là thời điểm thích hợp để xử lý sao? Hơn nữa, bây giờ tên này còn đang bị thương nữa. Trong khi Tiêu Tuyền đang quan sát Trần Mộc với ánh mắt ác ý, đôi mắt đẹp của Phương Thanh Điệp cũng dán chặt vào về phía bọn họ, nói: "Xem ra bọn chúng cũng bị những con thú bạo loạn đuổi tới đây." Nàng ta lập tức trở nên cảnh giác, đây là một khu rừng đá, không nhìn thấy quái vật nào cả. Nhưng đám Tiêu Tuyền hiển nhiên là có ác ý với Trần Mộc, mà loại ác ý này xuất phát từ ấn thần. Cảm nhận được ánh mắt Tiêu Tuyền, Trần Mộc cũng nheo mắt lại, cười nói: "Lát nữa ra tay, cô không cần quá lo lắng cho ta, chỉ cần bảo vệ mình là được." Phương Thanh Điệp nhướng mày. Lúc này, Tiêu Tuyền và Phùng Giai Giai nhìn nhau, không hẹn mà cùng thống nhất một ý kiến chung. Hai người bước nhanh tới trước, Tiêu Tuyền cất tiếng chào Trần Mộc: "Vị huynh đệ này, chúng ta thật là có duyên, không ngờ lại gặp nhau ở đây, hay là kết bạn đi." "Ta và ngươi không quen biết, không cần phải kết bạn!" Trần Mộc lạnh nhạt nói. Bây giờ, hắn đã biết mục đích của đối phương là gì, cũng không cần phải giữ thể diện cho đối phương nữa. Tiêu Tuyền không hề tức giận, nhẹ nhàng cười nói: "Ta nghe tiểu sư muội nói trước đây Linh Khư Điện từng mời ngươi gia nhập, nhưng lại bị ngươi từ chối. Đáng tiếc thật, nếu không ngươi đã có một cơ hội lớn rồi." "Cơ hội cái đầu ngươi!" Trần Mộc bĩu môi. Tiêu Tuyền sửng sốt một chút, sau đó sắc mặt nhanh chóng trở nên méo mó: "Đồ khốn kiếp!" Tên nhóc này hoàn toàn không như dự đoán của hắn ta. Người ta thường có câu, đánh kẻ chạy đi chứ không đánh người chạy lại. Hắn ta không trực tiếp tấn công mà là chào hỏi trước đã là biểu hiện tôn trọng đối phương rồi, không ngờ rằng đối phương lại kiêu ngạo như vậy. Mặt của Phùng Giai Giai cũng đỏ lên, nàng ta nhìn chằm chằm vào Trần Mộc bằng ánh mắt lạnh lùng: "Trần Mộc, ngươi đừng quá kiêu ngạo. Bây giờ, không có Cửu Nguyệt Linh Cung bảo vệ, ngươi chẳng là cái thá gì cả!" Trần Mộc cười khinh thường, khóe môi nhếch lên sự thích thú: "Muốn cướp thì cướp đi, hai người các ngươi còn làm bộ làm tịch cho ai xem." Lời nói của Trần Mộc cũng ngay lập tức khơi dậy sự tức giận của các đệ tử khác của Linh Khư Điện. Một đệ tử đứng lên, vẻ mặt hung ác, lạnh lùng nói: "Sư huynh, sao phải phí lời với hắn, cứ giết hắn rồi đoạt lấy ra ấn thần là xong!" Không ngờ, vừa dứt lời, một thanh ma kiếm tràn ngập sát khí đã xuyên qua khoảng không, chém qua cổ họng hắn ta với tốc độ nhanh như tia chớp. Ngay lập tức, một cái đầu rơi thẳng xuống đất. "Người lớn đang nói chuyện, khi nào đã đến lượt ngươi chen vào?" Đôi mắt đen của Trần Mộc lóe lên ý cười mỉa mai. Một xác chết đầy máu bày ra trước mặt mọi người. Mà một giây trước, hai bên vẫn còn đang trong trạng thái đối đầu. "Miêu sư đệ." Nhìn thấy cảnh tượng này, đồng tử Phượng Giai Giai co rút dữ dội. Một giây sau, nàng ta đau khổ kêu lên một tiếng, đôi mắt đẹp ngấn nước và đỏ ngầu, tràn đầy sự căm phẫn. Nàng ta đi về phía Trần Mộc: "Trần Mộc, ta sẽ giết ngươi!" Tiêu Tuyền có phần giật mình, hắn ta không ngờ rằng, tuy bị trọng thương, nhưng khi đối mặt với bọn họ, Trần Mộc không những không hề sợ hãi mà còn tỏ ra ngạo mạn và hống hách, như thể không hề biết tình hình trước mắt bất lợi với hắn như thế nào vậy. Trần Mộc khinh thường cười một tiếng, đánh giết chưa bao giờ là trò chơi gia đình, hắn cũng không rảnh nghe những người này nói chuyện dài dòng.
Hắn vươn một tay ra, ma kiếm như có cảm ứng, tự bay về, rơi vào trong lòng bàn tay của Trần Mộc. Sau đó, linh lực màu vàng mạnh mẽ tỏa ra, giống như một dòng sông cuồn cuộn. Kiếm quang lạnh lẽo xuyên qua khoảng không và đâm thẳng về phía cổ họng Phùng Giai Giai.